Vậy thì có ý gì chứ?
Mạt Ca Lạc nói: “Không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu. Để tôi nói thế này cho cậu hiểu, ngay từ khi còn là phôi thai Lục quang đã bắt đầu bị thí nghiệm rồi.”
“Cái gì?” Nghe thấy câu này, cả Tề Tiểu Tô cũng không ngủ được nữa, cô nghiêng người nhìn sang phía Mạt Ca Lạc.
Lúc nhắc đến Lục Quang dường như Mạt Ca Lạc cũng có chút khó chịu, anh ta dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Tôi đã từng nói với hai người, trong căn cứ nghiên cứu đó có rất nhiều kẻ điên, bác sĩ biến thái, họ đều điên hết rồi. Gã Lục Quang đó có thể nói là người thí nghiệm tiên tiến nhất của họ, ngay từ đầu họ đã dùng thụ thai trong ống nghiệm, sau đó bắt đầu cải tạo gen trong phôi thai, đợi sau khi cấy vào cơ thể người mẹ cũng luôn nghiên cứu, cải tạo. Người phụ nữ mang thai Lục Quang là một người phụ nữ xinh đẹp, từng là quán quân trong một cuộc thi sắc đẹp. Và người đàn ông cung cấp t*ng trùng cũng là ngôi sao nam có ngoại hình vô cùng tuấn tú. Sau sự cải tạo của họ, Lục Quang được mang thai mười một tháng mới chào đời. Sau khi chào đời Lục Quang vẫn luôn phải cải tạo gen, họ vừa quan sát gã ta, vừa không ngừng nghĩ ra ý tưởng mới, mãi cho đến khi Lục Quang trưởng thành.”
Nói đến đây, anh ta nhìn sang Vệ Thường Khuynh, lại nhìn sang Tề Tiểu Tô, đột nhiên nhếch mép cười: “Không biết hai người đã từng gặp Lục Quang chưa, nếu gặp rồi hai người sẽ biết, đó là một chàng trai vô cùng tuấn tú, vô cùng xinh đẹp.”
Tề Tiểu Tô không dám tiếp lời.
Khó khăn lắm cô mới dỗ được Vệ Thường Khuynh.
Tay của Vệ Thường Khuynh nhẹ nhàng vuốt dọc theo mái tóc suôn mượt của cô, ngữ khí nhàn nhạt: “Tôi chưa từng gặp, vợ tôi đã gặp rồi.”
Mạt Ca Lạc liền bắt đầu nổi hứng, quay sang hỏi Tề Tiểu Tô: “Cô Tề, cô từng gặp rồi sao? Có phải gã rất tuấn tú không? Cô có bị thu hút không? Tôi nghe nói, những cô gái gặp gã thì mười người đã có chín người bị gã mê hoặc đến điên cuồng đấy.”
“Ha ha.” Tề Tiểu Tô trừng mắt nhìn anh ta.
Nói cái gì không nói lại nói ngay vấn đề này.
Vệ Thường Khuynh thấy dáng vẻ này của cô không nhịn được lại nhếch miệng cười, sau đó nói với Mạt Ca Lạc: “Vợ tôi nói gã ta không bằng tôi.”
Mạt Ca Lạc: “…”
Vệ Thiếu soái, đây chắc chắn là do bị anh ép buộc phải không?
“Đừng phí lời nữa, nói tiếp đi.” Tề Tiểu Tô vội ngắt lời, còn nói tiếp, cô thật không biết có còn phải hi sinh bản thân nữa không đấy.
Mạt Ca Lạc thu lại nụ cười, nói: “Không phải tôi từng nói với các người, lúc trốn đi tôi đã lấy trộm một tập tư liệu của họ sao? Tập tư liệu này đối với họ mà nói rất quan trọng, bên trong không chỉ là số liệu nghiên cứu của tôi, còn có cả số liệu của Lục Quang. Họ có một kế hoạch, là dùng những binh lính tinh anh để làm người thí nghiệm, cải tạo gen của họ, sau đó biến họ thành một đội quân dũng mãnh nhất, để những người này đều nghe lệnh của họ, chứ không phải tiếp tục nghe lệnh của quân đội, nghe lệnh quốc gia, họ cần sử dụng loại thuốc cải tạo mà họ sử dụng trên người Lục Quang.”
Biến tất cả binh lính tinh anh của Liên minh trở thành người cải tạo gen?
Nghe đến đây, không hiểu sao Tề Tiểu Tô liền cảm thấy sợ hãi.
Cô đột nhiên cảm thấy rất đáng sợ.
Lỡ như sau này trên hành tinh này con người đều biến thành người cải tạo gen, không còn người bình thường nào nữa, đợi đến thế hệ con cháu của họ chào đợi, có phải đều biến thành quái vật không?
Khoa học, y học phát triển đến trình độ này, cô cứ cảm thấy chúng đã đi ngược lại bản chất của nhân loại.
Nếu con người đều trở thành nửa người nửa thú, sau này trên hành tinh này có còn văn minh không? Sự ấm áp, dịu dàng, thậm chí yếu đuối, đều sẽ biến mất sao?
Tình cảm của nhân loại, cũng dần dần biến mất sao?
Nghĩ thế, cô thật sự cảm thấy có chút đáng sợ.
Ít nhất, lúc trên người Mạt Ca Lạc mọc vảy xanh, cô cảm thấy có chút đáng sợ.
Tuy đây cũng là một loại năng lực, nhưng con người thật sự cần loại tiến hóa này để đổi lại năng lực này sao?
Hơn nữa, nếu biến thành như Lục Quang, cô cảm thấy càng đáng sợ hơn.
Đến lúc đó, ý thức riêng của mọi người đều biến mất, cũng chỉ có thể nghe lời những người đó, thật đáng sợ biết mấy.
“Mạt Ca Lạc, anh có thích dáng vẻ hiện tại của anh không?” Cô đột nhiên hỏi.
Mạt Ca Lạc cười khổ.
“Sao tôi có thể thích bản thân biến thành quái vật được? Cô biết không? Trước đây tôi đam mê nữ sắc, bây giờ cả một chút rung động cũng không có. Bây giờ tôi vẫn rất nhớ những ngày tháng ban đầu lái siêu xe ra ngoài bao gái, ít nhất đó mới là cuộc sống thật, có xương có máu, có kịch tính, muốn uống rượu thì cứ uống rượu, muốn ngủ với người đẹp thì ngủ với người đẹp…”
“Đủ rồi.” Vệ Thường Khuynh nghe anh ta nói càng ngày càng không biết kiềm chế liền đen mặt. Đừng làm bẩn tai của Tề Tiểu Tô.
“Tôi nói cho hai người biết, nếu phía quân đội thật sự vì lợi ích do họ cổ xúy ra mà bị thuyết phục chấp nhận yêu cầu của họ, vậy Liên minh sẽ chết chắc.” Mạt Ca Lạc nghiêm túc nói: “Các người có thể tưởng tượng người dân bình thường lúc nhìn thấy tôi biến thành quái vật vảy xanh sẽ hoảng sợ đến mức nào, rồi thử nghĩ xem hiện tại chỉ có vài chục hay hàng trăm quái vật như tôi, chẳng mấy chốc lại biến thành hàng vạn?”
Sự khủng hoảng đó thật sự không có cách nào tưởng tượng được.
“Tập hồ sơ đó của anh đã cất kỹ chưa?” Vệ Thường Khuynh nói: “Chi bằng giao nó ra, hủy nó đi.”
Mạt Ca Lạc vội liên tục lắc dầu: “Hủy? Vậy tôi có còn cơ hội khôi phục lại bình thường được không? Tôi còn muốn xem đến lúc đó có ai có thể từ tập hồ sơ đó nghiên cứu ra cách giúp tôi cải tạo trở về gien bình thường không, thứ này tuyệt đối không thể hủy được.”
“Giữ lại nó dù sao cũng sẽ gây họa.”
“Tôi sẽ cất giữ nó thật kỹ. Chỉ cần hai người có thể bảo vệ tôi thật tốt, đừng để tôi rơi vào tay họ.”
Nói đến đây, Tề Tiểu Tô đột nhiên nói: “Tôi đã gặp bố của anh, nhưng theo tôi thấy hình như ông ta vốn không quan tâm đến anh lắm.”
Sắc mặt Mạt Ca Lạc trở nên nặng nề, mãi một lúc lâu, mới thở dài nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Trong lòng ông ấy chỉ có mỗi đế quốc thương mại của ông ấy thôi, đó là thứ ông ấy yêu nhất, con trai vốn chẳng là gì, huống hồ, không phải hai người đã nói rồi sao? Ngoại trừ tôi, ông ấy vẫn còn người con trai khác.”
“Thế nên, giao dịch ban đầu của chúng ta có phải nên sửa lại rồi không?” Vệ Thường Khuynh nói: “Bây giờ anh còn có dự tính gì?”
“Tôi nhất định phải lấy lại những thứ thuộc về tôi, ít nhất phải lấy lại phần tài sản của tôi, không có lực lượng của tiền tài, đến lúc đó sao tôi có thể xây dựng một đội ngũ y học để chữa trị cho mình được? Còn nữa, tôi cũng cần có tài chính hỗ trợ, để tôi có thể thuê đủ vệ sĩ.”
Bây giờ anh ta không có gì cả, lấy gì để liều chứ?
“Anh muốn lấy lại tài sản của mình như thế nào?” Vệ Thường Khuynh nhíu mày, đây không phải một chuyện dễ dàng.
Chỉ cần anh ta vừa lộ diện, phía quân đội sẽ tìm thấy anh ta ngay, bên phía căn cứ nghiên cứu cũng sẽ lập tức phái người đưa anh ta trở về.
Vệ Thường Khuynh không thể để mình và Tề Tiểu Tô, thậm chí cả chiến đội Diệm Ưng đều trở thành vệ sĩ cho anh ta, vì anh ta đối đầu với quân đội được.
“Đưa tôi đi tiêm mũi tiêm thay đổi khuôn mặt, giúp tôi làm một thân phận giả, nhưng trước đó, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là một bình thuốc.”
Loại thuốc đó có thể giúp khống chế toàn thân anh ta không mọc vảy. Nếu không có loại thuốc đó, anh ta thật sự không biết khi nào trên người mình sẽ mọc đầy vảy lên nữa, đến lúc đó anh ta vốn không còn chỗ nào để trốn, chỉ cần có người nhìn thấy, bên phía căn cứ nghiên cứu sẽ nhận được tin tức ngay.
Chỉ cần anh ta có thể dùng một thân phận khác ra ngoài, rất nhiều chuyện cũng dễ giải quyết hơn nhiều.