Đằng xa, trong đám người đang đùa bỡn vui vẻ, một nữ tử áo vàng, lụa mỏng che mặt, nhẹ nhàng thong thả, tuy trong đám ngàn vạn người, nhưng lại dang dấp vẫn mềm mại , đẹp không nói lên lời, trong đám đông không một ái có thể lại gần bên người nàng.
Bút chì trong tay Lâm Vãn Vinh rơi trên măt đất, trong đầu trống rỗng, nghĩ tới vô số tình cảnh gặp phải, nhưng khi chính thức tới, lại nhanh như thế, hắn cũng có chút ứng phó không kịp. Ngây ngốc chăm chú nhìn hình bóng của nàng, tuy là không thấy rõ khuôn mặt, nhưng thân thình xa la kia lại có chút thân thiết, hắn nhịn không được trong lòng nhảy cẫng lên: "Thanh Tuyền, thật sự là nàng sao?"
"Ngươi làm sao rồi?" Đại tiểu thư tay cầm những dòng chữ nhỏ, nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Vãn Vinh nhất thời tỉnh lại, ta ngốc rồi? Sao thấy Thanh Tuyền cũng không mở miệng. Hắn cũng bất chấp hai người tỷ muội trước mắt, phóng chân chạy tới nơi nữ tử kia, trong miệng hô to: "Thanh Tuyền , Thanh Tuyền, ta ở chỗ này!!!"
Đại tiểu thư cầm Hồng Tuyến quấn lên, liếc trộm hắn, vốn trong lòng có chút kinh hỷ, đợi tới lúc nghe tới hắn hô lên tên nữ tử, lại như bị người điểm trúng huyển đạo, ngây ngốc như đứng ở nơi nào, nói không nên lời.
Nàng và Lâm Tam cùng nhau bị bắt, tự nhiên biết hắn trong miệng hô hào Thanh Tuyền là ai, cũng biết hắn đi tới Kinh thành là vì Thanh Tuyền tiểu thư. Lâm Tam tuy chưa bao giờ nói cẩn thận về bị tiểu thư này, nhưng từ trong ngôn tử của hắn, Tiêu Ngọc Nhược liền có thể suy đoán, vị Thanh Tuyền tiểu thư này ở trong tâm tưởng của hắn chiếm địa vị cực lớn, có ơn cứu mạng, lại có tình ân ái, nói là quan trọng nhất cũng không quá đáng.
Chỉ là vừa mới tới kinh thành, ngay cả chân cũng chưa được nghỉ ngơi, đang chờ hắn cùng nhau thả đèn lồng Hồng Tuyến này, hắn lại gặp được người quan trong nhất trong lòng. Chẳng lẽ đây đều là thiên ý? Nhớ tới cảnh tượng lần trước ở trên thuyền của Tô Khanh Liên bị Tần Tiên Nhi chém đứt hồng tuyến, Đại tiểu thư nhịn không được, mắt nổi ánh lệ, đây là vận mệnh của ta sao?
Trước kia ở Kim Lăng còn chưa biết, đến kinh thành rồi. Bỗng nhiên gặp nữ tử này, Lâm Vãn Vinh mới đột nhiên mãnh liệt nhận ra, Thanh Tuyền lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình như thế, ngay cả chính mình cũng không nhận thấy được.
Hắn lớn tiếng hô hào, chạy tới nữ tử rất giống Thanh Tuyền kia. Chỉ là hai người cách nhau cực xa, ở giữa người qua lại như nước, đèn như thuỷ triều, nói cười vui vẻ không ngừng, hắn vừa mới hét ra khỏi miệng, liền bị bao phù trong tiếng ồn ào, cách mấy trượng đều không nghe thấy tiếng của hắn.
Hắn dùng sức tách đám ngưởi ra. Không ngừng hô hoáng, dùng sức tiến về đám đông phía trước. Vừa mới kéo một người ra. Liền lại nhanh chóng bị người khác lấp vào, dòng người này tạo thành chuỗi không thể cắt đứt, giống như tường người không ngừng tăng cường đàn hồi, đem hắn và nữ tử kia tách ra xa, không thẻ tụ họp. Người đẩy người, người chen người, dù có là Đại La Kim Tiên hạ phàm trần. Cũng không có biện pháp.
Tiêu Thanh Tuyền tay áo phất phơ, cước bộ nhẹ nhàng, cũng không quanh đầu lại đi về phía trước, không biế nàng làm cách nào, mọi người lại không cách nào tới gần nàng, đảo mắt liền bị bao phú trong đám người, rốt cuộc cũng không nhìn thấy tung tích.
Ta thật ngốc, Lâm Vãn Vinh bị ép trong đám người, trong lòng giống như có một vòng lửa thiêu đốt, hắn sớm chằng còn biết đã hô bao nhiêu tiếng, chẳng biết gạt bao nhiêu người, nhìn bóng lưng mỹ diệu của Thanh Tuyền biến mất trong đám người, hắn dùng khí lực toàn thân, hét lên một tiếng thê lương: "Thanh Tuyền!!!" âm thanh xuất ra, nhưng lại chỉ có chính mình nghe được, kêu một hồi lâu, tiếng cũng đã khàn đi.
Đứng ở trong đám đông, nhìn điểm điểm hoa đăng sáng loáng, tiếng cười không dứt trong đám đông, hắn ngây như con gà gỗ, có một loại cảm giác không thể tin được: "Vừa mới nhìn thấy đúng là Thanh Tuyền sao? Ta không phải hoa mắt chứ? Dễ dàng như thế liền gặp được Thanh Tuyền? Lại dễ dàng như thế mất đi tung tích của nàng? Ta thật ngu ngốc!"
Trông đợi đã lâu, chợt thấy Thanh Tuyền liền kinh hỷ, gần trong gang tấc, cảm giác được rồi lại mất, đồng thời nổi lên trong lòng, đó dù là sắt thép kim cương cũng chẳng chịu được. Lâm Vãn Vinh hai tay nắm chặt, đứng trên con đường dài, đối diện với dòng người qua lại, kêu lớn " A—- a —", âm thanh khàn khàn như tiếng la nghe chói tai, lại xuất ra sự bi thương cùng đau khổ.
Đèn chiếu bên đường, dòng người như nước, có người cười vui, có người đau buồn, Lâm Vãn Vinh ngây ngốc sững sở nửa ngày, trong lòng lạnh tới đáy, Hắn vốn là loại gặp việc không nổi giận, nhưng chỉ xích thiên nhai (gần lại xa), cảm giác chợt được lại mất, là loại làm tan nát cõi lòng nhất, mắc dù hắn là người mỗi ngày cười từ miệng cho đến tận trong lòng, cũng khó có thể tiếp nhận.
"Lâm Tam, Lâm Tam —" Lâm Vãn Vinh đang sững sờ chợt nghe một trận hô yêu kiều rơi vào trong tai mình, âm thanh này trong dòng người ầm ĩ cực kỳ nhỏ bé, nếu không phải là khoảng cách gần, hắn căn bản là không nghe thấy.
" Đại tiểu thư, nhị tiểu thư –" Lâm Vãn Vinh nghe âm thành này, trong lòng cả kinh, ái chà, mới vừa rồi chỉ lo tới Thanh Tuyền, quên mất các nàng.
Hăn vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía sau, đã thấy trong đám người không xa, Ngọc Nhược nắm chặt Ngọc Sương sắc mặt đỏ bừng, lo lắng nhìn về bên này, mấy người mặt cười cợt ô trọc đang từ từ tiền tới gần các nàng, trên mặt Ngọc Sương tỏ vẻ hoảng sợ, Ngọc Nhược mặt tràn đầy vẻ kiên định, hai người tỷ muội dắt díu nhau đi về phía trước, trong tay còn cầm hồng tuyến hoa đăng chưa kịp phóng.
Mẹ nó chứ, Lâm Vãn Vinh lửa trong lòng cực thịnh, chen mạnh vai quay lại, hai ba cái liền tới bên người hai tỷ muội. Ngọc Sương nhìn thấy hắn, duyên dáng khóc một tiếng tiến vào trong lòng hắn, cũng không muốn buông ra. Đại tiểu thư cắn răng không nói lời nào, nắm chặt hoa đăng trong tay, không chịu buông ra. Hoa đăng trong khi hai người chạy trong đám đông, cánh đã sớm toán loạng, chỉ là hồng tuyến quấn vào đôi nam nữ kia vẫn chặt chẽ dựa vào một chỗ.
"Hai vị tiểu nương tử, các nàng là tiểu thư nhà ai a ?" Mấy tên tiểu hỗn hỗn chậm rãi tới gần vây quanh, đám đông xung quay thấy đám tiểu hỗn tử này, liền như gặp phải quỷ lập tức tản ra, chửa lại một khoảng đất trống.
"Đại tiểu thư nàng có hoảng sợ không?" Lâm Vãn Vinh đưa hai nữ tử che ở sau người, mặt không chút thay đổi nói.
"Nếu ngươi không đi, chúng ta sẽ không sợ." Tiêu Ngọc Nhược nhẹ nhàng nói.
"Nhớ kỹ rồi, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, đánh chết cũng không tách ra." Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới khi xuống ngựa, chình mình cùng hai nữ tử nói qua lời này, lúc ấy hì hì hà hà, không hề nghĩ tới phải nuốt lời, vậy mà gặp được Thanh Tiền, đầu tiên tách khỏi các nàng, lại là chính mình.
"Xin lỗi, lần này là ta sai." Lâm Vãn Vinh áy náy, cùng đại tiểu thư quen biết một thời gian dài như vậy đây là lần đầu tiền hắn có cảm giác xấu hổ.
Đại tiểu thư khẽ ừ một tiếng, trên mặt thoáng ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Lúc này làm sao bây giờ? Chúng ta mới tới kinh thành, hay là đừng có gây chuyện."
Tình thế trước mắt, là ta muốn gây chuyện sao? Là chuyện muốn gây với ta à, lòng hắn đối với đại tiểu thư còn áy náy, cười khổ nói: "Ta sẽ cố hết sức."
Tâm tình của hắn hôm nay vô cùng không tốt, liếc mắt đánh giá bốn phía, nhặt lên hai cây gậy gỗ rơi trên mặt đất, không phí chút sức hung hăng đồng thời ném đi, hai cây gậy gỗ kia cùng lúc vang lên tiếng gẫy. Hắn là người trải qua chiến trường, mấy tên hỗn hỗn này đâu thèm để trong mắt, mắt trở nên lạnh lẽo, hung quan ẩn hiện, sát khi sinh ra.
Mấy tên hỗn hỗn kia đang vây lấy trong lòng cả kinh, trong đó một tên dáng vẻ đầu lĩnh vội hỏi:" Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta, chúng ta chính là ở phủ Thiết Thị Lang."
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, sát khí đằng đằng nói: "Binh bộ Thiết Thị Lang? Hừ hừ, như vậy rất tốt, thứ chó má, nếu không phải Từ đại nhân không cho ta gây chuyện, tối nay ta nhất định phế bỏ lũ tạp chủng các ngươi,"
"Từ, từ đại nhân?" Tên đầu lĩnh bộ dạng hỗn hỗn kia lặp bắp vài cái nói: " Từ đại nhân nào?"
Lâm Vãn Vinh đem một đoạn gậy trong tay vứt đi, nện đúng vào người tên đầu linh kia, cả giận nói: "Ngươi lớn gan? Dám hỏi như vậy? Khi ta cùng Từ đại nhân tiêu diệt Bạch Liên, vậy có thứ chó má các ngươi nói chuyện?
Người có danh, cây có bóng, Từ Vị là thiên hạ đệ nhất học sĩ, đệ nhất sủng thần của hoàng đế, lại tự mình chỉ huy tiêu diệt Bạch Liên, lúc này danh tiếng đang thịnh, trong kinh không ai có thể địch được. Mấy tên hỗn hỗn này dựa vào người đằng sau, bình thường quen hoành hành, thực tế chỉ là bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, thấy gia định trước mắt đầy sát khí, lại nghe hắn nói tới Từ đại nhân, trong lòng nhất thời có trực giác, nếu chọc giận người trước mắt, sợ rằng chính mình ngay cả chết thế nào đều không biết.
" Còn không mau cút đi ." Lâm Vãn Vinh nổi giận gầm lên một tiếng, mấy tên hỗn hỗn đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy đi mất. Vốn là một chỗ trống không, trong nháy mắt lại đầy người, phảng phất giống như vừa rồi không phát sinh chuyện gì.
Nhị tiểu thư nhìn hắn, trong mắt hiện lên trận trận nhu tình nói: "Đại phôi đản, ngươi mới vừa rồi nói thật sao ? ngươi thật sự cùng Từ đại nhân cùng nhau ra chiến trường, giết Bạch Liên rồi?"
Lâm Vãn Vinh kéo bàn tay nhỏ bé của nàng qua, hi hi cười nói: "Giả đấy, ta lừa gạt bọn gia hỏa kia."
"Bại hoại gạt người." Nhị tiểu thư khẽ gắt một tiếng, giữ chặt tay hắn, cũng chẳng chịu buông ra."
Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, thấy đại tiểu thư nhìn hồng tuyến đăng tán loạng trong tay sững sờ, vội vàng hỏi: "Đại tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ làm Hồng Tuyến Đăng này hoàn chỉnh không chút tổn hại bay lên trời, nàng tin tưởng ta đi."
Tiêu Ngọc Nhược khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve hoa đăng trong tay, ôn nhu nói:
"Mới vừa rồi, ngươi thật sự nhìn thấy Tiêu tiểu thư sao?"
Lâm Vãn Vinh gật đầu, thần sắc buồn bã, than vãn: "Ta thấy nàng, nhưng nàng lại không thấy ta. Nhân sinh vô thường như thế, vô tình gặp được lại trong vô tình mất đi.
Đại tiểu thư dịu dàng an ủi: "Đừng ngã lòng như thế, không giống ngươi trước đây. Nghĩ ở một góc độ khác, ngươi mới tới kinh thành, liền có may mắn gặp được Tiêu tiểu thư, đây không phải là một khởi đầu tốt sao? Chỉ cần ngươi cố gắng tìm, cuối cùng cũng có ngày sum họp."
"Ta cũng nghĩ như thế." Lâm Vãn Vinh cười ha ha "Đại tiểu thư, nếu nàng mỗi ngày đều nói chuyện ôn nhu như thế, vậy ta có thể có phúc rồi."
"Mồm miệng lém lỉnh". Đại tiểu thư trên mặt đỏ lên, khẽ sẵng giọng.
Hai tiếng " Đoàng đoàng " liên thanh vang lên, xa xa pháo hoa vọt lên trời bay múa, trong vòng hoa lửa màu bạc, một cặp liên hoa đăng thật lớn, từ một tửu lâu từ từ bay lên không, chầm rãi múa lượn, hai cặp liên hoa đỏ hồng dật dờ trong không trung, ánh sáng lấp lánh muôn phần, sáng chói rực rỡ.
Một nữ tử áo vàng phất phới đứng trên đỉnh lầu, da thịt trắng hơn tuyết, đôi mắt đẹp khẽ đọng lại, nhìn vào liên hoa nở rộ, đột nhiên mấy giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, liền như tiên tử giáng trần, xinh đẹp không thể sánh được.