Dịch: Naruto 2302
Biên dịch & biên tập: hieusol
Buổi diễn binh tập trận gần như thật này, Lâm Tam giành ưu thế áp đảo, chiếm được toàn thắng, phảng phất giống như chính hắn mới thống lĩnh năm ngàn binh mã, thật làm mọi người mở rộng tầm mắt. Lâm Tam lấy yếu thắng mạnh, vừa gặp cơ hội liền tập kích bất ngờ, lại phản ứng nhanh nhạy, điều phối hợp lý, khiến người kinh ngạc.
Thấy nhãn thần tựa trăm điều không giải thích được của mọi người, Lý Thái cười nói:
– Từ nha đầu, binh lực của Lâm Tam yếu nhược, Tô Mộ Bạch lại đột nhiên tập kích, ai cũng không nghĩ Lâm Tam sẽ chiến thắng. Ngươi xem, đây là vì sao?
Từ Chỉ Tình gật đầu, nghiêm nghị đáp:
– Theo tiểu nữ thấy, Lâm Tam tuyệt không phải là không có chuẩn bị. Thuốc nổ cùng pháo làm chiến mã hoảng loạn, tất nhiên cần sự chuẩn bị tốt từ trước. Từ điều này cho thấy, hắn đối với tình huống đã xem xét kỹ lưỡng, chuẩn bị ổn thoả. Tô tướng quân bày binh bố trận không tồi, tất cả đều theo binh pháp, đều là sách lược thượng thặng. Lâm Tam lại có khả năng thấy trước vấn đề, chiếm tiên cơ chế địch, dụng binh bất ngờ, đây là nguyên nhân thủ thắng đầu tiên. Điểm thứ hai, theo Chỉ Tình nhận thấy, Lâm Tam điều binh rất thành thạo, cùng khả năng sử dụng linh hoạt Thần cơ doanh, đem lại hiệu quả vô cùng. Kỵ binh, bộ binh phối hợp rất ăn ý, có thể nói là hoàn mỹ, sử dụng Thần cơ doanh càng xuất quỷ nhập thần, tựa hồ có thể đưa ra bất kỳ biện pháp nào. Về năng lực chỉ huy ba quân hợp sức tác chiến thì không người nào hơn, chính là tài năng hiếm có. Ở phương diện này, Tô tướng quân mưu kế cứng nhắc, không đủ linh hoạt, kém hẳn một bậc.
Thành vương vẫn trầm mặc bỗng nhiên cười nói:
– Từ tiểu thư, ngươi nói rất có lý. Nhưng theo bổn vương thấy, Lâm Tam thiện dụng kỳ binh (lối tấn công kỳ lạ, bất ngờ) tuy không phải là giả, nhưng về binh pháp hắn hiểu biết rất thô sơ. Mà phương diện này là sở trường của Tô Mộ Bạch, tại chiến trường thật sự, kỳ binh có hiệu quả hay binh pháp hiệu quả, điều này chẳng ai nói cho xác đáng được.
Từ Chỉ Tình tủm tỉm cười không trả lời, Lý Thái lại cười ha hả:
– Thành vương chưa từng cầm binh, tự nhiên không rõ đường đi ngõ tắt. Cái gọi là binh pháp đều coi chiến thắng là mục tiêu. Bề ngoài thì thấy Lâm Tam tựa hồ chỉ đem kỳ binh ra, ngẫu nhiên thủ thắng, nhưng thật ra chính nhờ vào năng lực dự đoán và nắm bắt toàn cục rất tốt của hắn, có thể nói, hắn là nhìn thấu binh pháp mới có thể đưa ra kỳ mưu này, đấy chính là binh pháp thượng thừa. Thành vương điện hạ nghĩ lại xem, rồi sẽ hiểu rõ.
Mấy câu nói đó rõ ràng là đang giáo huấn Thành vương. Mà Lý Thái là ai chứ, Đại Hoa đệ nhất danh tướng, uy danh trong quân không ai sánh kịp, cũng là trọng thần đương triều, Thành vương kiêng kỵ lão còn hơn cả kỵ Từ Vị, nghe lão nói mấy lời, tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng chỉ dám hừ một tiếng, sau cùng cũng không nói gì nữa.
Hoàng đế cười bảo:
– Nghe các vị ái khanh bàn luận, Lâm Tam kia tựa hồ có nhiều chỗ đặc sắc, trẫm cũng rất muốn gặp…
Bỗng lão thu giọng lại, chỉ thấy một tiểu thái giám vội vã đi tới, nói nhỏ bên tai. Hoàng đế nghe được sắc mặt biến đổi, tức giận gắt giọng:
– Thật vô lý! Cẩu Hồ khinh người quá đáng!
Mọi người nghe hoàng đế nói vậy, hình như đề cập tới người Hồ, vào lúc then chốt này, nhất cử nhất động của người Hồ đều liên quan đến sự an nguy của Đại Hoa, mọi người lập tức trầm lặng lại, ngay cả Thành vương cũng yên lặng lắng nghe.
Hoàng đế hừ một tiếng:
– Hôm nay trong cung có việc, Từ ái khanh, Thành vương huynh, các ngươi cùng trẫm đồng thời hồi cung thương nghị.
– Tuân chỉ.
Thành vương, Từ Vị đồng thời đáp.
Loan giá nhấc lên, Vẻ mặt hoàng đế đại nộ, tâm tình trầm trọng, khởi giá về cung. Lý Thái thấy thế trong lòng lo lắng, vội vàng hướng Từ Vị mấp máy miệng, Từ Vị hiểu tâm tư lão, vội vàng lên tiếng:
– Hoàng thượng, chuyện thao diễn hôm nay…
Hoàng đế ngừng lại một chút, đáp:
– Vốn định hôm nay gặp mặt Lâm Tam, nhưng bây giờ không được. Từ ái khanh…
– Có thần!
Từ Vị cung kính ôm quyền.
Hoàng đế trầm ngâm một lúc rồi mở miệng:
– Mấy ngày tới, Vạn quốc tiết sứ vào cung bái kiến, ngươi mang theo Lâm Tam đi.
Vạn quốc tiết sứ tiến cung? Có quan hệ gì với Lâm Tam? Từ Vị trong lòng nghi hoặc, nhưng thấy hoàng đế như rồng như hổ bước lên loan giá, đành kìm nén nghi vấn, theo sát phía sau.
Đánh thắng lần này, hoàng đế kiểu gì cũng muốn ta tiếp kiến, có thể cho ta tự do vào hậu cung lão tìm kiếm? Lâm Vãn Vinh đang mơ màng, đã thấy xa xa loan giá chuyển động, quần thần theo sau, hoàng đế đúng là khởi hành đi mất, dường như rời khỏi thành lâu.
Hắn hốt hoảng, vội vàng thúc ngựa chạy vội về phía trước, phất tay gọi:
– Này, này, chờ một chút, phất cờ lên, chờ một chút!
Loan giá sao có thể đợi hắn, thậm chí chẳng ai thèm nhìn hắn vào mắt, tất cả mọi người đi sạch.
– Ôi, bố vợ, người không thể đi a!
Lâm Vãn Vinh hét lớn trước cổng thành, cả tòa thành đã trống không, còn có người để ý đến hắn sao?
Lâm tướng quân trong lòng bực tức vô cùng, lão tử khổ khổ sở sở đánh một trận, ngươi chẳng nhẽ không nói được câu nào sao? Như thế ngươi sao dám đi gặp tổ tông, sao dám đối mặt với lương tâm, sao dám đối mặt… ta?”
Đầu kia Đỗ Tu Nguyên vội vàng cưỡi ngựa đi theo đến, gọi:
– Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…
Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Đỗ Tu Nguyên rất khó coi, tựa như có gì khó giải quyết, liền hỏi:
– Đỗ đại ca, có chuyện gì sao?
Đỗ Tu Nguyên muốn nói lại thôi, do dự một lúc, rốt cục cố lấy dũng khí nói:
– Lâm tướng quân, mạt tướng có một chuyện, chẳng biết có nên nói hay không.
Lâm Vãn Vinh cười bảo:
– Đỗ đại ca sao lại khách khí thế, nếu trong lòng có điều gì mà gạt đệ không nói, vậy là xem thường vị huynh đệ ta đây.
Đỗ Tu Nguyên gật đầu:
– Nếu đã như thế, mạt tướng sẽ nói, Lâm tướng quân, người nghe xong chớ tức giận, chúng ta đại thắng hôm nay không phải là giả, chỉ là…
Hắn chỉ ra giữa sân, thở dài một cái.
Lâm Vãn Vinh phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa sân ngọn lửa hừng hực, lương thảo còn chưa cháy hết, năm nghìn tinh binh của Tô Mộ Bạch một nửa bị thương chảy máu, trong đó hơn ngàn người thương thế không nhẹ, nằm trên đất không thể động đậy, tiếng kêu rên vang vọng. Lâm Vãn Vinh cũng hơi sửng sốt, thành thật mà nói, hiện trạng này hắn không muốn chứng kiến, chỉ là tình huống lúc ấy hắn không được phép lựa chọn, thủ đoạn không quá cay độc, nhưng phải đề tỉnh mọi người, khiến sau này lúc bọn họ tại chiến trường đổ máu ít nhất.
Đỗ Tu Nguyên liên tục lắc đầu, tuy nói trải qua nhiều lần chém giết, nhưng khi thao diễn kết thúc, chứng kiến cả ngàn thương binh nằm trên mặt đất kêu rên thảm liệt, người mạnh mẽ như Hồ Bất Quy cũng có chút không biết làm sao mới phải. Binh diễn ngày trước thương vong cũng có, nhưng cũng chỉ vài người ít ỏi , hôm nay lại như thế. Vết thương do bị bỏng, bị giẫm đạp, bị đâm chém, mấy ngàn nhân mã đồng thời trọng thương, quả là trước nay chưa từng có. Đây không phải người Hồ mà là huynh đệ của mình, sau này ra chiến trường chính là cánh tay của mình, chỉ có đoàn kết một lòng mới có thể chế địch lập công, vững vàng tiến lên, dù nói thao diễn tựa như thực chiến, đao thương vô tình, nhưng đều là huynh đệ máu thịt, hôm nay bị thương nhiều như vậy, mọi người sao lại không oán giận?
Việc này mà xử lý không tốt, Đỗ Tu Nguyên cùng Hồ Bất Quy bọn họ sẽ dễ bị cô lập trong quân. Đơn độc trên chiến trường sẽ thành tràng diện gì, không nói cũng biết.
Lão tử có thể phủi mông mà chạy, nhưng Hồ đại ca, Đỗ đại ca thế nào đây? Còn có các huynh đệ binh sĩ cùng ta từ Sơn Đông nữa.” Lâm Vãn Vinh hít vào một hơi thật dài, vỗ vai Đỗ Tu Nguyên, trong lòng cảm kích nói:
– Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, Đỗ đại ca, ta tự biết phải làm như thế nào.
Hắn hét lớn một tiếng:
– Hồ Bất Quy.”
Hồ Bất Quy phi ngựa chạy tới:
– Mạt tướng có mặt, xin tướng quân phân phó.
– Hồ đại ca, lệnh cho các huynh đệ đi hỗ trợ bên kia.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt về phía thương binh đối diện, khẽ nói.
Hồ Bất Quy sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được, cảm kích nói:
– Lâm tướng quân, ta đại biểu cho các huynh đệ cảm ơn ngài.
– Cút đi, lão tử không thèm để các ngươi giúp.
– Cút đi, lão tử không thèm để các ngươi giúp.
Một người rống lên, thanh âm từ trận tiền đối diện truyền đến, Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn, thấy Hứa Chấn đang cứu trợ thương binh nằm dưới đất của Tô Mộ Bạch, một thiên hộ trên cổ quấn băng trắng hùng hùng hổ hổ đi tới phía Hứa Chấn.
– Mẹ nó chứ…
Hồ Bất Quy chửi lớn, roi ngựa vung lên, phi thẳng lên trước Hứa Chấn, hướng về thiên hộ kia nói:
– Đấu không lại, bị lão tử bắt làm tù binh. Lão tử có lòng giúp, ngươi còn nói cái mẹ gì?
Thiên hộ kia khinh miệt đáp:
– Đánh không lại vẫn còn tốt hơn các ngươi, đối mặt huynh đệ mình sống dở chết dở, lương tâm các ngươi chẳng nhẽ bị chó ăn sao?
– Đúng thế, nhiều huynh đệ như vậy đều bị thương trong tay các ngươi, lương tâm chúng bay bị chó ăn rồi!
Hơn ngàn binh sĩ bị thương quát to lên. Hồ Bất Quy giận dữ quất roi ngựa, muốn đánh lên người thiên hộ kia.
Hồ Bất Quy dùng sức vụt, nhưng roi ngựa không hạ xuống, hắn quay lại phía sau hét lớn:
– Ai giữ ta… Lâm tướng quân?
Lâm Vãn Vinh không nói một lời, kéo Hồ Bất Quy về phía sau, lạnh lùng đối mắt với cả ngàn thương binh, lớn tiếng:
– Ta gọi là Lâm Tam, ta chỉ huy trận chiến hôm nay, phóng hoả đốt lương là ta, cho ngựa dẫm các ngươi cũng là ta, kẻ nào không phục thì đến đây đi.
Mọi người thấy sắc mặt hắn chuyển đen, khí thế hung ác, nhất thời ai nấy đều rùng mình, chẳng ai dám nói câu nào. Kẻ bị Hồ Bất Quy bắt giữ chính là thiên hộ kỵ doanh Lưu Quốc Hiên liền đi tới, liếc mắt dò xét Lâm Vãn Vinh, hừ nói:
– Lâm tướng quân, dù ngươi là tướng thủ thắng, nhưng cũng không thể làm nhục ta cùng các huynh đệ. Cùng trong Đại Hoa quân đoàn, các ngươi xuống tay độc ác, đả thương đông đảo đệ huynh ta, thế còn gì là còn là công lý chứ.
– Xuống tay độc ác?
Lâm Vãn Vinh ngửa mặt lên trời cười to:
– Ngươi năm ngàn người tấn công một ngàn người bọn ta, xong lại nói ta xuống tay độc ác? Vị thiên hộ đại nhân này, cứ theo lời ngươi, ta dễ chỉ có đường ra lệnh huynh đệ vứt bỏ đao thương, bó tay chịu trói, như vậy mới là người lương thiện, có phải thế không?
Lưu Quốc Hiên ngây người, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, một viên bộ binh thiên hộ ở gần đó lại lớn tiếng nói:
– Nhưng các ngươi xuống tay như thế khác nào người Hồ, chẳng lẽ không coi chúng ta là huynh đệ?
Lâm Vãn Vinh quất roi, tạo nên một tiếng vang nhỏ, thần tình mọi người căng thẳng, lại thấy vị tướng quân này vừa cởi áo bào trắng ra vừa lên tiếng:
– Các ngươi tác chiến bất lực, năm ngàn người bị một ngàn quân của ta đánh cho tối mày tối mặt, nếu ta niệm tình các ngươi, vậy đó là tình huynh đệ ư? Chính là ngày sau ra chiến trường, kẻ thù có coi các ngươi là huynh đệ, buông tha cho tính mạng các ngươi không? Huynh đệ không phải là kiểu ấy! Hồ Bất Quy đâu…
– Có mạt tướng!
Hồ Bất Quy hét to.
Lâm Vãn Vinh xoạt một tiếng xé rách trường bào trên người, lộ ra hết cơ thể ngăm đen, hắn cười lạnh lùng, vứt roi vào tay Hồ Bất Quy.
Hồ Bất Quy sửng sốt hỏi:
– Tướng quân, người đây là…
Quân sĩ hai bên cũng nhìn hắn không chớp mắt.
Lâm Vãn Vinh vứt trường bào rách trên người xuống, lớn tiếng:
– Chỉ có ngày thường đổ mồ hôi có thể mới giảm thiểu đổ máu nơi sa trường, tin rằng trải qua trận đánh hôm nay, các vị đệ huynh giảm bớt một phần kiêu căng, quay lại với thực tế, ngày sau diễn chiến lần nữa, Lâm Tam ta vẫn sẽ như cũ trăm mưu nghìn kế xuất ra, không chút lưu tình. Hôm nay trong quân diễn tập thực chiến làm bị thương các huynh đệ, Lâm Tam ta trong lòng không an, nhưng quyết không hối hận. Việc này thủ hạ đệ huynh của ta vô can. Duy chỉ Lâm Tam ta chỉ huy, có chỗ nào đắc tội, một mình ta đảm nhận. Hôm nay làm huynh đệ chịu khổ, Lâm Tam ta tự lĩnh một trăm roi! Hồ Bất Quy, ngươi chấp hình…
– Tướng quân, không thể…
Hồ Bất Quy vội vàng nói.
Lâm Vãn Vinh lạnh nhạt bảo:
– Quân lệnh bất tuân, chém! Nếu là một roi không thấy máu, đánh thêm mười roi! Ngươi nếu muốn cho ta nếm ít đau khổ, vậy thì phải cật lực mà đánh. Ta đã nói là làm, Lâm mỗ hôm nay ăn roi, cùng các vị huynh đệ đồng cam cộng khổ, ngày sau tái chiến, ta vẫn như cũ sẽ không lưu cái gì là tình cảm thể diện. Hồ Bất Quy, động thủ đi…
“***!” Hồ Bất Quy nhiệt huyết sôi trào, cũng vứt luôn roi, cởi khôi giáp, xoạt một tiếng áo trong cũng xé nốt, lộ ra bộ ngực ngăm đen đầy vết sẹo, sảng khoái nói:
– Ta lão Hồ là người thô lỗ. Người nào làm huynh đệ tốt với ta, ta vì người đó vứt bỏ tính mạng. Lâm tướng quân là xương sống trụ cột của mấy vạn huynh đệ ta, ta sẵn sàng giao tính mệnh cho người. Mạt tướng Hồ Bất Quy nguyện cùng tướng quân đồng thời chịu phạt ăn roi.
– Mạt tướng Đỗ Tu Nguyên/Lý Thánh nguyện cùng tướng quân lĩnh hình.
Lý Đỗ hai người đồng thời quỳ xuống, nhiệt lệ dâng trào.
– Chúng ta nguyện cùng tướng quân đồng thời thụ hình!
Mấy ngàn tướng sĩ dưới tay Lâm Vãn Vinh nhất loạt quỳ xuống, cao giọng khẩn cầu.
Tình thế phát triển đến nước này, thủ hạ Tô Mộ Bạch ngàn nhân mã chẳng hề nghĩ đến. Người trong quân đội đều có huyết tính mạnh mẽ, nhìn màn động lòng trước mắt, không khỏi lặng yên, thấy Lâm tướng quân một lưng gánh trời, vì huynh đệ bán mạng, điểm này chẳng có mấy người làm được, hôm nay một trận tuy thất bại, nhưng cũng là bại không phải không có lý do. Lâm tướng quân nam nhi trí dũng đa mưu bực này, bán mạng cũng đáng. Trong lòng mọi người biến hóa, ánh mắt nhìn Lâm tướng quân dần dần từ kháng cự chuyển sang kính nể.
Lâm Vãn Vinh tức giận quát:
– Các ngươi rốt cục muốn gì đây, bị đòn roi hấp dẫn hả? Hồ Bất Quy, ngươi dám chống lại quân lệnh sao? Nghĩ ta thật sự không chém ngươi ư?
Hồ Bất Quy cắn răng, hùng dũng đứng lên nói:
– Hứa Chấn, ta chấp hình với Lâm tướng quân, ngươi lại chấp hình ta. Ta lão Hồ, thề đi theo Lâm tướng quân.
Trên thành lâu, Từ Chỉ Tình nhìn cảnh trước mắt, nhịn không được lắc đầu lên tiếng:
– Lâm Tam này, nói hắn thông minh, nhưng cũng có đôi lúc có chút anh hùng ngốc.
Lý Thái đứng bên cạnh Từ tiểu thư ha hả cười bảo:
– Tiểu tử này ngày thường hi hi ha ha, không nghĩ rằng còn có bộ dạng này, dám làm dám chịu thế mới chính là đàn ông, so điểm này, Tô Mộ Bạch còn lâu mới bì kịp, cha của con thật không nhìn lầm. Ha ha, ta dù liều mạng già cũng phải đưa hắn vào quân đội, một hạt mầm tốt như thế không thể bỏ phí được.
Thấy Hồ Bất Quy như muốn động thủ, Từ Chỉ Tình nhịn không được vội kêu lên:
– Lý bá bá, người đừng nói đùa nữa, tên ngớ ngẩn kia sắp phải chịu đòn roi thật rồi, người nhanh xuống bảo họ ngưng lại đi, thật bực chết mất, người đâu mà ngốc nghếch quá thể.
Lý Thái ngạc nhiên liếc nhìn Từ nha đầu, Từ tiểu thư trấn tĩnh lại, nói:
– Bá bá, người nhìn con làm gì? Con không quan tâm đến hắn, chỉ là không đành lòng thấy kẻ ngốc kia bị khi dễ.
Lý Thái ha ha cười to:
– Từ nha đầu, con nói sai rồi, Lâm Tam không ngốc như thế, hắn là chính thị là kẻ thông minh. Tâm tình của nam nhân, con vĩnh viễn không thể hiểu. Nhờ một trận đòn roi này mà có không biết bao nhiêu người vì hắn bán mạng, đây chính là một chiêu cực hay, ta bắt ngưng lại làm gì?
Trong lúc nói chuyện, ở dưới kia Hồ Bất Quy cắn răng mạnh bạo quất lên lưng Lâm Vãn Vinh, một vệt đỏ tươi của máu hằn trên người Lâm Vãn Vinh. Phía sau Hồ Bất Quy, Hứa Chấn cũng lạnh lùng vụt một roi xuống, trên tấm lưng chai sạm của Hồ Bất Quy hiện lên một vệt ấn ký.
Trận trận đau đớn từ sau lưng truyền đến, răng Lâm Vãn Vinh cắn lại, ***, muốn làm được anh hùng, phải chịu đựng đòn roi, đây là cái giá phải trả a. Hồ Bất Quy đúng là ngu, sao hắn lại không thoa nước thuốc lên roi chứ, hại lão tử đến là đau, chắc hôm nay cả đêm không ngủ được mất thôi.
“Phạt“, “phạt”, âm thanh trầm muộn vang lên phát ra từ thân thể hai người, đồng thời đập vào lòng mọi người. Tướng sĩ hai bên đều là hán tử nhiệt huyết, nhất là những binh sĩ trước kia là thủ hạ của Lâm tướng quân, thấy vết máu ngày một nhiều trên thân Lâm tướng quân, thảy đều quỳ xuống đất ở xung quanh, nhiệt lệ chảy tràn, nhưng không ai cúi đầu.
Thấy Hồ Bất Quy hạ thủ không biết nặng nhẹ, Từ Chỉ Tình tim đập thình thịch, hậm hực lẩm bẩm, ngươi thích làm anh hùng, hôm nay bị đánh, lại hại Tiêu gia muội muội tốn không biết bao nhiêu là nước mắt, cũng may còn có người yêu thương ngươi, bằng không còn chẳng biết ngươi bát nháo thành cái dạng gì rồi.
Ngó vẻ thích thú của Lý Thái, Từ Chỉ Tình không nhìn lâu hơn nữa, tức giận nói:
– Tên đen thui Hồ Bất Quy kia khí lực còn thiếu, không nỡ xuống tay, xem chẳng có gì thú vị. Bá bá, ta về trước đây.
– Không phải a, lực đạo của đại Hồ tử ta biết rất rõ, trong quân nói về lực đạo, tuyệt chẳng ai có thể cùng hắn so sánh.
Lý Thái tự nhủ:
– Từ nha đầu…
Lão ngẩng đầu lên, chỉ thấy thân ảnh Từ tiểu thư đã vội vã đi một đoạn xa rồi, tựa như chẳng muốn ở thêm một khắc nào nữa.
Một trận đòn roi này làm mọi người rúng động, Tô quân cả ngàn thương binh âm thầm khuất phục, kỵ doanh thiên hộ Lưu Quốc Hiên vội vàng quỳ xuống nói:
– Mạt tướng Lưu Quốc Hiên hôm nay bại trận tâm phục khẩu phục, xin tướng quân bãi bỏ phạt hình.
Cả ngàn thương binh dìu đỡ nhau quỳ xuống nói:
– Chúng tôi tâm phục khẩu phục, xin tướng quân bãi bỏ phạt hình.
Lâm Vãn Vinh nhếch chiếc miệng rộng, miễn cưỡng cười nói:
– Lưu đại ca, các vị huynh đệ mau mau đứng lên, đêm nay ta mời các ngươi uống rượu, không say không về, mà say cũng không về… ai ôi, Hồ Bất Quy tên nhãi nhép nhà ngươi, ngươi đánh không có nhẹ …
Mọi người nghe vậy đều bật cười, ha hả lớn giọng, đồng thời thấy Lâm tướng quân này hết sức thân thiết giống như huynh đệ bình thường ở nhà. Trong thoáng chốc, giữa trận tiếng khóc chen lẫn tiếng cười, rất đỗi náo nhiệt.