Đây là một tòa đạo quan phi thường khí phái, tường đỏ cửa đen, cao lớn rộng rãi.
Hai tiểu đạo đồng đứng trông cửa, nhìn kỹ Hứa Thất An cưỡi ngựa chạy tới.
“Tại hạ Hứa Thất An, đương sai nha môn Đả Canh Nhân, nhận lệnh bệ hạ tra rõ án Tang Bạc án, muốn cầu kiến quốc sư, hi vọng hai vị vào trong truyền lời.” Hứa Thất An chủ động mở miệng, cũng lấy ra kim bài.
Hai vị đạo đồng lộ vẻ trịnh trọng, chắp tay nói: “Đại nhân xin chờ một lát.”
Đạo đồng bên trái bước nhanh vào trong, Hứa Thất An đợi hơn mười phút, đạo đồng quay lại, lắc đầu nói:
“Đạo Thủ đang luyện công, không gặp người ngoài, mời đại nhân trở về.”
Không gặp… Xem ra kim bài Hoàng đế quả thật vô dụng, chỉ có thể làm bại lộ Địa Thư…. Hứa Thất An nói tiếp: “Hai vị giúp ta đưa lời….”
Đạo đồng bên phải lập tức ngắt lời: “Không gặp chính là không gặp, ngươi dù có tới khi hết sạch nước bọt, Đạo Thủ cũng sẽ không gặp ngươi.”
Hứa Thất An không tiếng động thở ra một hơi, xoay người xuống ngựa, nhìn chung quanh một lát, lấy ra từ trong lòng hai thỏi vàng đã chuẩn bị tốt.
Lúc này im lặng thắng tiếng động.
Đạo đồng lại đi vào.
“Khoan đã, quay lại đây, ta còn chưa nói xong….” Hứa Thất An kêu lên, sau đó nói vào lỗ tai hắn một câu.
Đạo đồng rời đi, hơn mười phút sau liền quay về, mặt lộ nụ cười nhiệt tình: “Đại nhân, Đạo Thủ cho mời.”
Hứa Thất An đi theo đạo đồng, xuyên qua điện trước, xuyên qua quảng trường, xuyên qua một tòa tòa lầu các cùng hoa viên, đi tới chỗ sâu nhất Linh Bảo Quan.
Đây là một vườn hoa yên tĩnh, hoa cỏ cây cối sớm đã điêu tàn, núi giả lương đình đứng đó, còn có một hồ nước xanh dập dờn bồng bềnh.
Một đạo cô dung mạo khuynh quốc khuynh thành ngồi xếp bằng ở trên nước ao, mặc áo bào in hình Thái Cực, đầu đội Liên Hoa Quan, mi tâm có một chấm đỏ tươi, thanh lệ xuất trần, lại yêu diễm đầy cuốn hút.
Mặt nàng trắng trẻo hình quả trứng, tựa như bông tuyết tạo thành, không thấy chút tỳ vết, đường cong mũi xinh đẹp, đôi môi nở nang, khi nhắm mắt lại, đôi mi rậm giao nhau như lược.
Hứa Thất An vừa vào đã nhìn chằm chằm nàng, một đường đi tới, mà vẫn không nhìn ra tuổi tác của nàng.
Cảm giác như cô gái vừa bước vào tuổi 30, lại cảm giác như một mỹ phụ ngọt ngào như mật, nếu ngươi nhìn kỹ, còn có thể thấy sức hút vừa ngây thơ lại vừa hoang dã từ trên người nàng.
“Ta vậy mà sinh ra ý nghĩa “Phải tìm cách mang nữ nhân này về nhà”, là vì ta đã lâu không gần nữ sắc, hay là Nhân tông có pháp môn tu hành đặc thù…. Mị công?”
Suy nghĩ lóe lên trong đầu Hứa Thất An, mặt ngoài không tỏ vẻ gì khác thường.
“Là Kim Liên kêu ngươi đến tìm ta?” Lạc Ngọc Hành mở mắt đẹp, đồng tử cùng tròng trắng có tỉ lệ rất hợp lý, một đôi mắt thực thanh tú.
“Đúng vậy, âm thần của Kim Liên đạo trưởng bị thương nặng, cơ thể cũng bị thương, nhờ ta tới đây cầu một viên Tụ Nguyên đan.”
Đổi thành bình thường, Hứa Thất An sẽ nói “Cầu hai viên”, sau đó mình lại lấy đi một viên.
Nhưng hắn không quen thuộc vị Nhân tông Đạo Thủ Lạc Ngọc Hành này, vì báo đáp ơn cứu mạng của Kim Liên đạo trưởng, cho nên mới ăn ngay nói thật.
Ở trước mặt cao thủ bậc này, ngàn vạn lần không thể cậy chức vụ mà lên mặt chèn ép, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn.
“Ngươi là thành viên Thiên Địa hội, giữ Địa Thư số mấy?” Tiếng nói của Lạc Ngọc Hành rất êm tai, có khuynh hướng cảm xúc, có sức hút kì lạ, làm cho Hứa Thất An nhớ tới những cô gái trong các bộ phim hành động đặc sắc do Nhật Bản sản xuất đời trước.
“Số 3.” Hứa Thất An trả lời.
Lạc Ngọc Hành gật gật đầu, mắt đẹp nhìn chăm chú, thật lâu không nói gì. Đột nhiên, nàng ồ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ hoang mang.
“Số mạng của ngươi rất kỳ quái…. Nói ngày sinh tháng đẻ cho ta biết.” Đạo cô xinh đẹp tuyệt sắc hỏi.
Gió mát thổi đến, làm vạt áo thả trên mặt nước bay lên, ở góc độ của Hứa Thất An, có thể mơ hồ thấy đường cong đẫy đà của mông nàng.
Nàng cũng có thể nhìn thấu sự dị thường của mình? Hứa Thất An nói ra ngày sinh tháng đẻ.
Tay Lạc Ngọc Hành vươn vào tay áo, ngón tay trắng nõn di động, sau một lát, mày liễu nhíu lại, tựa như gặp phải nan đề khó giải.
Hứa Thất An có chút khẩn trương, có chút chờ mong hỏi: “Quốc sư, thế nào rồi?”
“Thân hầu!” Nàng nói.
Sao ngươi biết ta thích thân hầu…. Phi phi phi, nàng là nói hình tượng đại biểu ngày sinh tháng đẻ của mình, tựa như các chòm sao trong kiếp trước…. Hứa Thất An phát hiện tà niệm trong lòng rục rịch.
Nữ nhân này luôn làm mình không nhịn được nhớ tới tỷ tỷ 36D; bạn mẹ; dì ruột xinh đẹp….. Cái này khẳng định không phải mình có vấn đề, mà là nàng làm ô nhiễm tâm linh của mình….. Là đặc điểm chỉ Nhân tông mới có? Ừm, lần sau hỏi thăm Kim Liên đạo trưởng một chút.
Lạc Ngọc Hành lắc lắc đầu, nói bằng giọng điệu tràn ngập sức hút: “Bình thường không có gì lạ.”
Nàng không muốn nói thêm nữa, lấy ra từ trong tay áo một bình sứ, bấm tay một cái, bình sứ bay tới trước mặt Hứa Thất An.
“Tạ quốc sư!” Hứa Thất An tiếp nhận bình sứ, chắp tay nói lời cảm tạ.
Nàng cũng nhìn không thấu tình huống cụ thể của mình, chỉ là giống như Kim Liên đạo trưởng, loáng thoáng có thể cảm nhận được mà thôi…. Hứa Thất An không còn lưu luyến, cáo từ rời khỏi.
…
Xe ngựa tiến vào hoàng thành, đứng ở cửa cung thành, lái xe Khương Luật Trung nhảy xuống xe ngựa, lấy ra mộc thê nghênh đón Ngụy Uyên bước xuống.
Trừ thành viên hoàng thất, thần tử không thể đi xe hoặc cưỡi ngựa ở trong cung.
Ngụy Uyên mang theo Khương Luật Trung vào cung thành, tới gần ngự thư phòng, Lưu công công liền bước tới nghênh đón.
“Ngụy Công, ngươi đã tới.” Lưu công công nói bằng giọng điệu có chút oán giận: “Bệ hạ phái ta cung kính đón tiếp ngài, mau đi đi, bệ hạ đang ở ngự thư phòng, hình như rất giận dữ.”
Ngụy Uyên bình tĩnh gật đầu, hắn giống như là trời sập xuống cũng không thèm hoảng sợ, càng không bị lời nói của Lưu công công ảnh hưởng.
“Có vài kẻ mới buộc tội ngài ở trước mặt bệ hạ…. Ài, ngài đi vào nhớ cẩn thận một chút.”
Lưu công công đứng cùng phe với Ngụy Uyên, Ngụy Uyên là lãnh tụ tinh thần của toàn bộ hoạn quan. Đại thần triều đình muốn xếp gián điệp vào trong hoàng cung đều gặp muôn vàn khó khăn, nhưng Ngụy Uyên có thể dễ dàng làm được.
Ngụy Uyên đi tới cửa ngự thư phòng, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng mắng chửi của Nguyên Cảnh Đế: “Phế vật, tất cả đều là phế vật. Án Tang Bạc đến bây giờ còn chưa phá, manh mối hai ngươi nắm giữ lại không bằng một Đồng la nho nhỏ, triều đình nuôi hai người các ngươi có tác dụng gì? Trẫm ban quyền lợi cho các ngươi để làm gì!”
Trong ngự thư phòng, Hình bộ Thượng Thư cùng Đại Lý Tự Khanh, cùng với Phủ doãn Trần Hán Quang, ba người sóng vai đứng bên trong, cúi đầu nghe Nguyên Cảnh Đế răn dạy.