“Ừm.” Hứa Thất An nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Ta định tích góp một hai tuần nữa mới tới Giáo Phường Ti.”
Giáo Phường Ti vĩnh viễn là đề tài sinh động nhất, gắn kết nhất giữa bọn hắn, Tống Đình Phong nhướng mày: “Vậy Phù Hương cô nương sắp phải chịu tội.”
Nàng sẽ không phải chịu tội, chỉ là nước nôi lênh láng, tựa như lũ lụt…. Hứa Thất An xấu xa nghĩ thầm.
Vừa đi vừa nói chuyện, đi vào cửa nha môn, ánh mắt ba người bị một tăng y màu xanh, dáng người cao lớn hấp dẫn.
Bộ y phục của hắn hơi có vẻ cũ nát, cổ lộ đeo phật châu thô to, đỉnh đầu có hai hàng sẹo tròn, thần sắc đau khổ như có thù sâu.
Đúng là Hằng Viễn hòa thượng.
Nhìn thấy Hứa Thất An đi tới, ánh mắt Hằng Viễn sáng lên, nhanh chóng bước đến, hai tay chắp lại: “Hứa đại nhân.”
Không cho vay, cút… Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: “Hằng Viễn đại sư, ta có việc công quấn thân, chúng ta nói ngắn gọn một chút. Lương bản quan chỉ có 5 lượng bạc một tháng, trong túi rất mỏng.”
Nói chuyện đồng thời ánh mắt đi xuống, thấy giày vải của Hằng Viễn đã rách nát, vết chỉ cũng lòi ra.
Thì ra là tìm Trữ Yến mượn bạc…. Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu đều lộ vẻ bất hảo nhìn chằm chằm Hằng Viễn.
Thấy Hứa Thất An cự tuyệt rõ ràng lưu loát như vậy, Hằng Viễn im lặng hồi lâu, khom người nói: “Bần tăng đã biết.”
Nhìn theo bóng lưng đại hòa thượng rời khỏi, Hứa Thất An không tự giác nhớ tới thời trung học, khi một học sinh được cha mang đồ ăn lên trường, bị hắn lộ vẻ mặt ghét bỏ oán trách vì đưa đồ ăn trễ, cũng là rời khỏi với bóng lưng cô đơn như vậy.
“Ài… Đợi một chút, ” Hứa Thất An kêu hắn lại, thở dài một hơi: “Lần này muốn mượn bao nhiêu bạc, nói rõ ràng trước, nhiều quá thì ta không cho mượn được, thời gian này ta quả thật không có bạc.”
Hằng Viễn dừng lại bước chân, quay người không nói gì, cúi người chắp tay hành lễ với Hứa Thất An.
“Ta muốn đi Dưỡng Sinh đường nhìn xem.” Hứa Thất An đề ra yêu cầu bản thân.
“Có thể.”
“Cùng đi đi.” Hứa Thất An mời hai vị đồng nghiệp.
“Ngươi không mang tiền sao?” Tống Đình Phong liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hứa Thất An cười cười không nói lời nào, đi trước hai bước, lòng bàn chân đạp lên vật cứng, tự nhiên nhặt lên, cầm ở lòng bàn tay: “Nhìn đi, không phải là có tiền rồi sao?”
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu: “???”
Tống Đình Phong nhìn chằm chằm bạc, buồn bực nói: “Ta vừa rồi đi đường không thấy rõ, bỏ lỡ mất, cuối cùng để ngươi chiếm lợi.”
Trên thực tế, ngươi ít nhất bỏ lỡ mấy lượng bạc….Khóe miệng Hứa Thất An khẽ nhếch, thu bạc vào trong lòng, giải thích: “Hằng Viễn đại sư ở lại Dưỡng Sinh đường thành đông, nghe nói chỗ đó không được tốt, toàn kẻ goá bụa và người già cô đơn.”
“Trên đời chỗ nào cũng có người sống không được tốt.” Chu Quảng Hiếu buồn bã thở dài.
Ba người theo Hằng Viễn ra khỏi nội thành, đi tới phương hướng Dưỡng Sinh đường thành đông. Trong quá trình này, Tống Đình Phong phát hiện một chuyện thú vị.
“Các ngươi nhìn kìa, chúng ta đi mau, hắn liền đi mau, trước sau đều duy trì khoảng cách cố định, nhưng hắn căn bản không cần quay đầu nhìn chúng ta.”
Cái này đương nhiên không phải sau đầu Hằng Viễn mọc mắt, trong lòng ba người Hứa Thất An cảm khái một tiếng: linh giác thật là đáng sợ.
Cố ý tăng tốc bước chân, bốn người rất nhanh đến thành đông, đây là một khu dân nghèo, nơi nơi đều là phòng ở thấp bé cũ nát, cùng với áo bông may vá rách rưới.
Bọn họ xanh xao vàng vọt, phơi mình dưới mặt trời, ánh mắt dại ra. Nơi này trong mắt đứa nhỏ còn có vẻ linh động, nhưng thân thể khô gầy cùng khuôn mặt dơ bẩn, cộng thêm ánh mắt luôn nhìn chằm chằm túi tiền người khác, làm người ta không nhịn được sinh ra cảm giác chán ghét.
Trong lòng Hứa Thất An lại sinh ra căm hận rất lớn, nhưng cũng không phải nhằm dân nghèo cùng đứa nhỏ ở đây, mà là nhằm vào hoàn cảnh này.
Hắn kiếp trước từng xem không ít ảnh chụp ở khu vực bị chiến tranh tàn phá, bần cùng, đói khát cùng hỗn loạn là điều vĩnh viễn không thay đổi. Mỗi lần nhìn thấy ảnh chụp, cảnh tượng tương tự, hắn sẽ sinh ra cảm giác căm hận mãnh liệt, bởi vì trong lòng hướng tới tốt đẹp, nhưng hắn không thể thay đổi được thế giới này.
Chắc đây chính là cảm giác gọi là lực bất tòng tâm.
“Bọn họ để ý túi tiền của các ngươi, tuy nhiên lại không dám cũng không có năng lực trộm bạc của các ngươi.” Thanh âm của Hằng Viễn truyền đến từ phía trước, tiếp tục nói:
“Ở chỗ này, không nên bố thí, bởi vì sẽ làm mình lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.”
Hắn không giải thích cái gì gọi là hoàn cảnh xấu hổ.
Mình hiểu được chuyện này, chỉ cần mình biểu lộ thiện ý, bọn họ liền coi mình là dê béo đợi làm thịt…. Hằng Viễn hòa thượng sợ đến lúc đó mình thẹn quá hóa giận, động thủ gây thương tổn dân nghèo? Hứa Thất An nghĩ trong lòng, ngoài miệng nói:
“Ta rất ít khi đến địa phương như vậy, vì sao không đi làm việc tay chân?”
“Người sinh tồn ở loại địa phương này, đại bộ phận là dân lưu lạc không có ruộng đất, bọn họ trước kia có lẽ có, nhưng không chịu nổi lao dịch trầm trọng, lựa chọn buông tha cho ruộng đất, đến trong thành mưu sinh.
“Nhưng trong thành cũng không có không gian sinh tồn cho bọn họ, thường xuyên còn có bộ thủ tới nơi này tìm kiếm đối tượng tội phạm. Nhưng, vì tiếp tục sinh tồn, trong bọn họ quả thật tồn tại hạng người vi phạm pháp luật.”
Hằng Viễn đại sư dùng giọng điệu bình tĩnh giải thích.
Nói chuyện tới đây, bốn người tới Dưỡng Sinh đường, một tòa nhà 5 tầng, tấm biển ngoài cửa sớm đã bị nắng mưa làm nhòa màu sắc.
“Trước đó có người quan phủ đến tu sửa, nhưng ta đổi lại tấm biển cũ về. Quá mức ngăn nắp không phải chuyện tốt đối với Dưỡng Sinh đường. Ba vị, mời!”
Vào Dưỡng Sinh đường, Hằng Viễn dẫn bọn họ vào trong, rồi nói: “Hứa đại nhân, bần tăng biết ngươi gặp nạn, ta tìm ngươi hỗ trợ, đều không phải để vay tiền. Nghe nói ngươi có quan hệ sâu sắc với thuật sĩ Ti Thiên Giám, nên muốn cầu ngươi hỗ trợ tìm một vài thuật sĩ áo trắng, cứu một đứa nhỏ.”
Xuyên qua sân trước, bọn họ vào sân sau hỗn độn, vào một gian phòng.
Trong phòng trải cỏ khô thật dày cùng chăn bông, ở góc sáng sủa đặt chậu than cùng bát lớn, trong chăn bông có một con chó đen khô gầy cuộn mình.
Nghe được động tĩnh, chó đen giật giật thân mình, không thể đứng lên, nó cố hết sức ngẩng đầu, nhìn thấy có người xa lạ, trong ánh mắt u ám theo bản năng toát ra vẻ lấy lòng, tràn ngập tội nghiệp, đứt quãng nói:
“Phúc như…. đông hải, đại cát…. đại lợi.”
Sắc mặt Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu đang bình thường bỗng nhiên cứng đờ.
Hứa Thất An như bị sét đánh, nhớ tới lúc cứu số 6 Hằng Viễn, hắn đã từng nói tới.
“Cái này, đây là… đứa nhỏ kia?” Hứa Thất An lẩm bẩm.
“Hắn chỉ biết nói tám chữ này.” Hằng Viễn nhìn tới chó đen, khuôn mặt từ bi, “Lúc ta đang tìm sư đệ Hằng Tuệ thì đã cứu hắn, bởi vì bị đãi ngộ bi thảm như vậy, hắn sống không được bao lâu, trong khoảng thời gian này ta dùng khí cơ nuôi dưỡng thân thể hắn, miễn cưỡng giúp cho hắn sống sót.