Dương Oanh Oanh vốn là một cô gái trong Giáo Phường Ti Vân Châu, lúc trẻ tuổi cũng là một hoa khôi, sau đó may mắn gặp phu quân, chuộc thân cho nàng, nuôi ở trong nhà, trở thành ngoại thất.
Mà nay qua tuổi ba mươi, dung mạo không giảm, ngược lại dáng người càng thêm đẫy đà, càng tăng thêm sức hút của một mỹ phụ. Nàng có đôi mắt hạnh sáng ngời, khi nhìn người khác sóng mắt rung động như mặt hồ.
Dương Oanh Oanh cưỡi ở trên ngựa, nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng của đám đàn ông xung quanh, nhịn không được nắm thật chặt áo choàng, cúi đầu xuống thấp.
Tay nàng nhìn có vẻ là che lại bộ ngự,c đầy đặn, sợ bị đám đàn ông nhìn thấy thân thể, thật ra là đang che lại một đồ vật trong lòng.
Chính vì vật này mà nàng rời khỏi Vân Châu.
Một thành viên thương đội thèm nhỏ dãi nhìn theo bóng lưng Dương Oanh Oanh, cưỡi ở trên lưng ngựa, quần dán thân thể, cái mông kia càng nhìn càng thấy mê người.
Tên này thân thể cường tráng, hắn lấy hai chân kẹp bụng ngựa, đuổi theo Dương Oanh Oanh, nhếch miệng cười nói: “Tiểu mỹ nhân, buổi tối ngủ với đại gia một đêm. Số bạc đại gia kiếm được trong lần vận chuyển này đều thuộc về ngươi. Mười lượng bạc đó.”
Dương Oanh Oanh ngoảnh mặt làm ngơ, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, như thể không nhìn thấy người này.
Tên kia còn nói vài câu, thấy tiểu mỹ nhân không để ý tới, mắng mỏ mấy câu.
Mấy thành viên khác quen biết hắn cười ra tiếng, mở miệng chế nhạo. Nhưng trong mắt mỗi người đều lộ vẻ thất vọng. Nữ nhân này giữ mình như vậy, bọn họ cũng không có cơ hội.
Trong mắt mấy tên đã từng giết người thì hiện lên vẻ tàn nhẫn, loại mỹ phụ một mình ra ngoài này, nếu không đụng phải Triệu lão đại, đã sớm bị kẻ khác ăn đến mức xương cốt không còn.
Triệu Long đi ở đằng trước thương đội giơ tay lên ra dấu hiệu, đám người dưới trướng lập tức rút ra binh khí, như gặp đại địch. Nhưng đao chỉ rút một nửa, đây là quy củ bất thành văn khi áp tải hàng.
Mọi người lăn lộn giang hồ chỉ vì tiền tài, trừ khi thực lực hai bên chênh lệch rất xa, nếu không sẽ không xông vào chém giết nhau. Huống chi, Triệu lão đại ở trong hắc đạo cũng có chút danh tiếng, mọi người sẽ nể mặt một chút.
Hai bên đường nhỏ trong rừng rậm có bảy tám mươi người nhảy ra, đao thương sắc bén, tỏa ra hào quang chói mắt, trước lối rẽ còn có hai mươi người cưỡi ngựa, thân thể cường tráng.
Triệu Long có chút buồn bực, con đường này hàng năm hăn đều đi mấy lượt, tới đoạn đường nào cần trả lộ phí, đỉnh núi nào có người chiếm đóng, hắn đều rõ ràng.
Cánh rừng này xuất hiện một đám cướp đường từ bao giờ…. Triệu Long đè tay xuống, ý bảo thủ hạ an tâm đừng loạn, giục ngựa đi tới phía trước, cất cao giọng nói:
“Tại hạ Triệu Long, các bằng hữu phía trước thuộc về bang phái nào…”
Sau khi tới gần, hắn bỗng nhiên ý thức được điểm không thích hợp, bên hông đám tội phạm có quân nỏ, trong tay nắm trường đao đặc chế, đều là trang bị dành cho quân lính chính quy.
Triệu Long từng nghe nói, trong các trại lớn không thiếu quân nhu, mã tấu quân nỏ thậm chí hỏa thương, đầy đủ mọi thứ, nhưng đó đều là trại lớn đỉnh cấp, không thể xuất hiện ở chỗ này.
….
“Trữ Yến, nhìn ngươi giống như bị các cô gái hút sạch sinh lực vậy.” Tống Đình Phong ở ngay cạnh với Hứa Thất An, nhân cơ hội trêu ghẹo trào phúng.
Hứa Thất An nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ta có một người bằng hữu, hỏi ta có thuốc bổ thận tráng dương của Ti Thiên Giám không.”
Nụ cười của Tống Đình Phong cứng đờ.
“Người bằng hữu kia chính là Chu Quảng Hiếu, Quảng Hiếu à, ngươi là người đã có vợ, tội gì liều mạng như vậy.” Tống Đình Phong nhân cơ hội hắt nước bẩn cho Chu Quảng Hiếu.
Chu Quảng Hiếu không mở miệng nhìn hắn một cái, lại cảm thấy không cam lòng, phản bác: “Như ta là thương hoa tiếc ngọc, nhìn lại ngươi xem, mỗi buổi sáng, cô nương ngủ cùng ngươi đều không xuống nổi giường.
“Chính ngươi không biết tiết chế, làm thân thể xuống dốc.”
Thể chất vũ phu mạnh mẽ, tinh lực tràn đầy, nhưng cho dù là Ngưu Ma vương, thời gian làm chuyện đó quá dày đặc, thì theo thời gian trôi qua, cũng sẽ bị thiếu hụt khí huyết.
“Như ta gọi là lợi hại.” Tống Đình Phong không phục, kiêu ngạo cười nói: “Tuy chỉ cô nương Giáo Phường Ti mới có thể tận tình phối hợp với ta, nhưng các nàng cũng là mệt mỏi chống đỡ.”
“Đình Phong à…”
Tống Đình Phong nghe thấy Hứa Thất An gọi hắn, quay đầu nhìn tới: “Có chuyện gì?”
“Không phải ngươi lợi hại, mà là người ta có thể dễ dàng tha thứ sự nhỏ bé của ngươi.”
“Ngươi cút cho ta.”
Vui cười mắng mỏ một hồi, Khương Luật Trung dẫn đội trầm giọng nói: “Phía trước có mùi máu tươi, mọi người chuẩn bị.”
Xoẹt…. Thanh âm lưỡi đao ra khỏi vỏ rất đều, Hổ Bí vệ, Đả Canh Nhân đồng thời rút bội đao, cũng tháo xuống quân nỏ.
“Xung phong!” Khương Luật Trung lấy hai chân kẹp bụng ngựa, chạy lên phía trước.
Đội ngũ trong nháy mắt tiến vào trạng thái hành quân, tốc độ cực nhanh, nhưng không rối loạn mà vị trí đâu vào đấy.
Hành quân 5 phút, phía trước xuất hiện rừng rậm, gió thổi đến mùi máu tươi nồng đậm.
Khi tiến vào rừng rậm, lập tức có mũi tên nhọn từ hai phía phóng tới, tập kích Đả Canh Nhân cùng Hổ Bí vệ đang chạy như bay.
Khương Luật Trung nâng tay lên, tiếp theo nhấn xuống một cái, mũi tên bắn trúng bức tường vô hình, hao hết lực lượng mà rơi xuống.
Hắn phất phất tay, nói: “Hổ Bí quân, vào rừng giết địch.”
Thời điểm nói chuyện, Khương Luật Trung nhìn về phía trước, trên quan đạo là mấy trăm bộ thi thể đang nằm, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất. Ngựa hoảng sợ chạy loạn, hàng hóa văng tung tóe dưới đất.
Hắn lập tức phân tích ra tình huống…. Bởi vì mình sớm ngửi được mùi máu tươi, mệnh lệnh cho đội ngũ lao đến với tốc độ cao nhất, đám thổ phỉ cướp đường nghe được tiếng vó ngựa đã không kịp lui lại, vì thế mai phục ở trong rừng.
Trong rừng rậm truyền đến tiếng động kịch liệt chiến đấu, Hổ Bí vệ là một trong ngũ vệ kinh thành, tuy không dũng mãnh thiện chiến bằng cấm quân, nhưng vẫn hơn xa quân đội địa phương.
Nhân số hai bên không cách nhau bao nhiêu, mũi tên và lưỡi đao lần lượt qua lại, đánh có tới có lui.
Khương Luật Trung ngẩn người, có chút bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Hứa Thất An: “Trữ Yến, đã từng giết người chưa?”
“Từng giết một người, làm trọng thương một người.” Hứa Thất An nhìn thương đội phơi xác nằm ở một bên, thuận miệng báo lại chiến tích.
Khương Luật Trung cười một tiếng: “Tiểu tử ngươi quá non nớt, còn chưa mọc lông.”
Đám Đả Canh Nhân ồn ào cười to.
Trừ Hứa Thất An là gà con mới gia nhập Đả Canh Nhân chưa đến hai tháng, những người khác đều là võ giả thân kinh bách chiến, giết người không thèm nháy mắt một cái.
Khương Luật Trung chỉ vào cánh rừng, nói: “Đi, luyện tập đi, ít nhất cũng phải giết mười tên.”
Hứa Thất An thu hồi ánh mắt, chậm rãi thở ra một hơi: “Tốt!”