Phủ nha?
Phủ nha thì làm sao, lão tử ở cửa nha môn Hình bộ còn dám giết người, giết một tên quan thất phẩm nho nhỏ như ngươi, có gì phải sợ?
Hứa Thất An cười lạnh, dí đao tới cổ hắn, phần lưỡi sắc bén của hắc kim trường đao bắt đầu cắt sâu vào cổ Phủ Kinh Lịch, làm hắn cảm nhận rõ ràng được sự đau đớn, cùng với máu tươi ấm áp chảy ra.
Thật đúng là dám giết ta…. Trái tim Phủ Kinh Lịch không nhịn được nhảy lên mấy cái, kích động nhìn về phía Đả Canh Nhân khác, muốn xem bọn họ có thể ngăn cản đồng bạn vô pháp vô thiên này không.
Nhưng thái độ của đám người Tống Đình Phong làm cho trong lòng hắn trầm xuống – bình tĩnh, lạnh lùng, khoanh tay đứng nhìn. Hắn sớm nghe nói ác danh của Đả Canh Nhân, đặc biệt kiêu ngạo, nhưng nếu nói Đả Canh Nhân dám ở trong nha môn sát hại mệnh quan triều đình, hắn không tin.
Tống Đình Phong nghênh đón ánh mắt đối phương, cười nheo mắt nhìn lại, “Kinh Lịch đại nhân, ngươi chiếm riêng di sản của mệnh quan triều đình, cho dù lúc này không giết ngươi, bắt ngươi vào trong lao, chúng ta cũng có 108 biện pháp chơi chết ngươi mà không để lại dấu vết.”
Đường Ngân la bổ sung nói: “Đây mới là thủ đoạn mà Đả Canh Nhân chúng ta quen dùng, đến lúc đó, cái bị truy xét ra sẽ không đơn giản là nuốt riêng di sản.”
“Hạ quan… Biết sai.” Phủ Kinh Lịch nói.
Hứa Thất An lúc này mới thu đao lại, đá một cước lên người hắn: “Đi đi, gọi những kẻ từng thu bạc tới đại sảnh, bản quan muốn hỏi tội từng tên.”
Phủ Kinh Lịch bịt phần cổ đang có máu tươi chảy ròng ròng, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi.
Tận đến khi bóng lưng hắn biến mất, Hứa Thất An thu hồi ánh mắt, tiếp tục kiểm tra di vật.
“Ngươi sợ có di vật mang theo manh mối bị ngầm chiếm đoạt, làm vụ án không tra ra được?” Đường Ngân la hỏi.
“Nếu thật sự Chu Mân lưu lại manh mối trong di vật, như vậy hắn không có khả năng lựa chọn vật quý trọng, dễ dàng làm người ta sinh ra lòng tham.” Hứa Thất An nói xong, ngẩng đầu liếc hắn một cái:
“Ta chỉ là muốn lấy lại đồ thuộc về Chu Mân mà thôi, đợi vụ án chấm dứt, ta sẽ giao lại cho người nhà của hắn.”
“Ta có lời khen với phẩm đức của ngươi.” Đường Ngân la tán thưởng, nói xong lại bổ sung một câu: “Tuy nhiên ngươi quá háo sắc.”
Không, đây là đạo đức cơ bản nhất…. Ngay cả tiền của người chết cũng không buông tha, thì kẻ đó không phải người, mà là rác rưởi. Hứa Thất An mắng trong lòng.
Mặt khác, nam nhân thì sao có thể nói là háo sắc? Rõ ràng là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Hứa Thất An nhớ tới đoạn phim trước kia từng xem: tuy ta uống rượu, hút thuốc, xăm hình, chơi quán bar tới 3h sáng, nhưng ta biết mình là cô gái tốt.
Tuy nhiên ta chơi free ăn free dùng free, nhưng ta biết mình là nam nhân tốt…
Khoảng mười phút sau, một gã quan viên mặc thanh bào thêu trĩ trắng đi vào nhà kho, phía sau là Hứa Kinh Lịch đã đơn giản băng bó cái cổ, cùng với một quan viên cũng mặc thanh bào thêu trĩ trắng.
Ở quan trường, chỉ cần xem quan phục là biết đối phương mấy phẩm, từ đó đoán thân phận, ví dụ như quan viên mặc trang phục thêu trĩ trắng là lục phẩm, trong phủ nha chỉ có Tri Phủ là lục phẩm.
Chỉ cần nhìn quần áo không cần nhìn người, những lời này lúc ban đầu chính là truyền ra từ quan trường.
Tri Phủ ở tuổi trung niên, có khuôn mặt tròn mượt mà, hắn nhiệt tình chào đón bước tới phía trước đám người Hứa Thất An, vô cùng đau đớn nói:
“Bản quan hổ thẹn, bản quan quản lý thuộc hạ không nghiêm, vậy mà làm ra chuyện mất mặt bậc này.”
Hắn tự mình kiểm điểm, lấy ra một cái cái bọc nhỏ nặng nề, “Nơi này là 150 lượng, là di vật của Chu Mân, bản quan đã thay hắn thu lại.”
Loại việc nhỏ này không cần thi triển Vọng Khí Thuật, Tri Phủ một châu có thể làm đến mức độ này, thật ra hoàn toàn là nể mặt Tuần Phủ, Hứa Thất An cũng chính là dự đoán được điểm ấy, mới không sợ hãi.
Nếu Tri Phủ không biết điều, hắn liền tới chỗ Trương Tuần Phủ cáo trạng, đương nhiên loại chuyện này có khả năng không náo loạn lớn được, có thể lăn lộn chốn quan trường, đều là người thông minh.
Cho nên Hứa Thất An đưa tay tiếp nhận, suy nghĩ một chút, không dây dưa việc này nữa.
“Tri Phủ đại nhân, hỗ trợ chuẩn bị xe ngựa, bản quan muốn mang di vật của hắn về dịch trạm.” Hứa Thất An nói.
Tri Phủ liếc mắt nhìn tới Ngân la, thấy vị này im lặng không nói, trong lòng liền rõ ràng, ở chỗ này Đồng la làm chủ.
“Nhất định nhất định.”
Hứa Thất An lưu lại hai gã Hổ Bí vệ, phối hợp cùng nha dịch phủ nha, vận chuyển di vật của Chu Mân về khách sạn, bọn họ thì cưỡi ngựa ra khỏi thành. Đi theo còn có một khoái ban bộ thủ của phủ nha.
Còn gọi là khoái thủ.
Thi thể của Chu Mân được mai táng ở bãi tha ma đặt bên ngoài thành ba mươi dặm, bãi tha ma ở niên đại này càng như là nghĩa địa công cộng kiếp trước, mộ phần san sát nhau.
Trong bãi tha ma mai táng đều là người nghèo khổ, gia cảnh hơi giàu đều sẽ mời thầy phong thủy chọn nơi làm mộ.
“Mấy vị đại nhân, Chu Mân được chôn ở nơi đó.” Khoái thủ chỉ vào một cây liễu, dưới tàng cây có một tòa mộ nho nhỏ.
Vài tên Hổ Bí vệ tháo xuống thanh thép mang theo trên ngựa, hợp sức đào đất, sau một hồi thì tiếng “thùng” trầm đục truyền ra, thanh thép đã đụng vào quan tài.
Đám người Hổ Bí vệ cạo đi bùn đất bên ngoài quan tài, cuối cùng mở nắp, lập tức một loại mùi tanh tưởi khó ngửi tràn ra.
Mọi người đồng thời lui lại phía sau mấy bước, khướu giác võ giả rất mạnh, lại càng thêm chịu không nổi loại mùi tanh tưởi này.
Hứa Thất An lấy ra một cái bình sứ, chia những viên thuốc nhỏ bên trong cho mọi người, đây là thuộc phòng dịch diệt độc do thuật sĩ Ti Thiên Giám làm ra.
Tiếp theo, hắn che lại miệng mũi, đi đến bên quan tài.
Một cái xác nam mặc áo trắng lẳng lặng nằm đó, gương mặt xanh mét nhìn lên bầu trời.
Da hắn đã biến thành màu xanh đen, che kín vết thi ban sâu cạn không đồng nhất, trên mặt hư thối, lủng ra vài cái lỗ thủng, giòi bọ mấp máy di động trong thịt.
Thân hình hơi sưng lên, đây là vì sau khi chết tổ chức làn da bị lỏng lẻo, dẫn tới hiện tượng này. Lúc này chỉ cần chạm nhẹ làn da, là sẽ lập tức vỡ tan, máu loãng tanh hôi phun tung toé.
Hứa Thất An trước kia từng học tri thức liên quan, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
…. Con mẹ nó chứ, lão tử muốn rời khỏi đây. Hứa Thất An mạnh mẽ nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn trong bụng, trầm giọng nói: “Cởi bỏ quần áo của hắn.”
Hổ Bí vệ nhận lệnh liếc hắn một cái: “Vâng…”
Nửa giờ sau, Hứa Thất An xem xong thi thể, bước đầu kết luận, quả thật không có ngoại lực tác động. Hắn không tìm được vết thương chí mạng nào trên thi thể.
Một lần nữa mai táng thân thể Chu Mân, lại viên phủ nha dẫn bọn họ tới dòng suối nhỏ gần đó tẩy rửa một phen, sau đó quay về thành Bạch Đế.