“Trữ Yến, loại kỹ xảo nho nhỏ này, Tống Bố Chính Sứ tự nhiên sẽ giải thích với bản quan sau, ban đầu chỉ là vui đùa một chút thôi, ngươi lắm miệng cái gì?” Trương Tuần Phủ khiển trách.
Hắn mặt ngoài răn dạy Hứa Thất An, thật ra trong lời nói lại ẩn giấu sự châm chọc Tống Bố Chính Sứ.
“…. Không biết cao tính đại danh vị đại nhân này là gì?” Có Tuần Phủ đại nhân mở miệng, Bố Chính Sứ đại nhân rốt cuộc bớt đi xấu hổ, sắc mặt hắn quay lại bình thường, hỏi.
“Hạ quan họ Hứa, danh Thất An, tự Trữ Yến.” Hứa Thất An trả lời.
“Kẻ này rất có tài hoa.” Trương Tuần phủ vuốt râu, cười dài khen ngợi Hứa Thất An.
Quả nhiên, các quan viên lại đưa tới ánh mắt, lần nữa dừng trên người hắn, suy nghĩ thân phận Đồng la này là gì, cùng với địa vị của hắn ở trong đội ngũ Tuần Phủ.
“Thì ra hắn tên là Hứa Thất An… Ồ, cái tên này thật quen tai.” Lý Diệu Chân hơi suy tư, nhớ tới Hứa Thất An là ai, nàng nhớ rõ số 3 từng đề cập người này, cũng vô cùng coi trọng hắn.
Là hắn sao…. Có thể được số 3 coi trọng, quả nhiên bất phàm.
Một chuyện xấu hổ bị Tống Bố Chính Sứ mạnh mẽ hóa giải, hắn thuận miệng giới thiệu đất đai Vân Châu, không còn đề cập tới cây sơn trà, chứng minh trong lòng còn phi thường để ý.
Trương Tuần Phủ ngồi đó thêm một thời gian, tiệc tối liền tan đi, không có người nào say khướt, cũng không có người nào đề nghị đi Giáo Phường Ti chơi đùa, nếu không Tống Đình Phong nhất định thật cao hứng.
Loại tiệc tối cách điệu này, ngược lại không có hành vi lãng phí xa hoa, tựa như các đại quan triều đình, hầu như là không đi Giáo Phường Ti.
Người đạt tới địa vị nhất định, thân phận sẽ khiến ngươi bận tâm hình tượng. Cho dù ngươi là kẻ rất tham lam, thì biểu hiện ra ngoài cũng phải là công chính.
Nếu theo cách nói của Hứa Thất An, hắn hiện tại có thể tận tình chơi free, bởi vì hắn trẻ tuổi, thân phận cũng thấp kém.
Mà nếu có ngày hắn trở thành người quyền cao chức trọng, hắn phải trả tiền….
Rời khỏi phủ đệ, Trương Tuần phủ cùng các quan viên ở bên ngoài phủ đệ chắp tay tạm biệt. Sau đó lên xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Xe ngựa chạy ra một khoảng cách, hắn giơ lên màn cửa, khen ngợi nói: “Trữ Yến, làm rất tốt.”
Hứa Thất An biết Tuần Phủ đại nhân dang nhắc tới việc quả sơn trà không hạt, đơn giản đáp: “Việc rất nhỏ mà thôi.”
Trương Tuần phủ “chậc chậc” hai tiếng, khi nói chuyện với nhau giọng điệu càng ngày càng tùy ý, không có kiểu cách nhà quan, “Ngay cả việc gieo trồng nông nghiệp ngươi cũng tinh thông?”
Không đợi Hứa Thất An trả lời, Khương Luật Trung ở đằng trước đã cười xen miệng vào: “Hắn thậm chí còn tinh thông luyện kim thuật, không kém hơn thuật sĩ áo trắng Ti Thiên Giám.”
Ngươi thổi phồng ta như vậy làm gì, ta không có nhu cầu. Hứa Thất An sửa đúng lại: “Sai lầm rồi, áo trắng Ti Thiên Giám gọi ta là một nửa sư phụ.”
Ba người cười ha hả.
Hứa Thất An thuận thế hỏi: “Đại nhân hôm nay vì sao hòa khí như thế?”
Trương Tuần phủ quay đầu nhìn hướng phủ đệ đã biến mất trong tầm mắt, trầm giọng nói: “Vân Châu lúc này coi Tống Bố Chính Sứ làm chủ, hắn và Dương Xuyên Nam không hợp nhau.”
Hứa Thất An nhớ lại một phen: “Đúng là có chút lãnh đạm… Nhưng Dương Xuyên Nam lãnh đạm với tất cả mọi người cơ mà.”
Trương Tuần Phủ cười lạnh nói: “Cái này chứng tỏ đại bộ phận người trong quan trường Vân Châu ủng hộ tên họ Tống kia.”
“Xin đại nhân chỉ giáo.”
“Bên trong tam ti, Đô Chỉ Huy Sứ ti có quyền lực lớn nhất, nhưng vừa rồi nghênh đón bản quan là Tống Bố Chính Sứ. Tuy Bố Chính Sứ nên ra mặt ở trường hợp kiểu này, nhưng ngươi cẩn thận ngẫm lại, người đầu tiên hắn giới thiệu với bản quan là Đề Hình Án Sát Sứ, mà không phải Đô Chỉ Huy Sứ. Rõ ràng, hai người này có quan hệ không hòa hợp.
“Bản quan đã sớm lưu ý, phần lớn thời gian Dương Xuyên Nam bảo trì lặng lẽ, Bố Chính Sứ mới giống một người người chủ nhân. A, cái này ở trong quan trường rất quan trọng, bình thường sẽ không cho người khác làm thay.” Trương Tuần phủ cười nói:
“Trữ Yến, ngươi phải ghi nhớ học hỏi.”
“Ta là một vũ phu học cái này để làm gì?” Hứa Thất An âm thầm ghi nhớ.
“Còn nữa, ta hỏi ngươi một câu.” Trương Tuần phủ cười mở miệng: “Biết vì sao họ Tống kia muốn đưa quả sơn trà lên trong tiệc tối không?”
Để ra vẻ… Hứa Thất An lắc đầu: “Không biết.”
“Phàm là người hiếu kỳ, đều sẽ truy hỏi, hắn không đáp, xem như đánh một đòn ra oai phủ đầu nhẹ nhàng với ta.” Trương Tuần phủ cười lạnh nói:
“Lại chính là cho ta ám chỉ rằng, diệt trừ một người, Vân Châu an bình. Cũng an bình như cây sơn trà kia.”
Diệt trừ ai, không cần nói cũng biết.
Các ngươi làm quan đều nghĩ nhiều như vậy sao….Cả ngày chỉ biết lục đục với nhau…. Hứa Thất An đau đầu xoa xoa cái trán.
Ngụy Công nói rất đúng, ta quả nhiên không thích hợp quan trường, tinh lực một người có hạn, một nửa cho Phù Hương, một nửa giữ cho tu hành.
Không còn nhiều tinh lực để lăn lộn quan trường.
Hứa Thất An ra vẻ đau đầu, làm cho Trương Tuần phủ thoải mái cười to, tâm tính lập tức cân bằng.
“Tuần Phủ đại nhân, không bằng chúng ta lại đoán chữ đi?” Hứa Thất An tựa cười mà không phải cười hỏi.
Trương Tuần phủ theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng cảm giác mình là người đọc sách, tôn nghiêm bị vũ phu khiêu khích, lông mi nhướng lên: “Ngươi nói đi.”
“Nữ nhân sinh đứa nhỏ, đoán bốn chữ.” Hứa Thất An cười tủm tỉm nói.
Sắc mặt Trương Tuần Phủ dần dần cứng đờ, dần dần mờ mịt, dần dần nổi giận mà không làm gì được…. Sau đó buông xuống tấm màn che cửa.
“Ha ha ha.” Khương Luật Trung và Hứa Thất An cùng cười to.
“Hừ!” Trong xe ngựa truyền đến tiếng hừ lạnh của Tuần Phủ đại nhân.
….
Bên kia, Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam vào xe ngựa, vừa buông màn đã bị một lần nữa nhấc lên, Lý Diệu Chân buộc tóc đuôi ngựa, tư thế oai hùng bước lên.
“Trước mắt bao người, ngươi lại tiến vào xe ngựa của ta, không sợ danh tiết bị hao tổn à?” Dương Xuyên Nam nhíu mày hỏi.
“Nữ nhân trong giang hồ, không cần quan tâm thứ này.” Lý Diệu Chân khoát tay: “Ta tới hỏi ngươi tình hình, Tuần Phủ kia coi như khách khí. Không nên đi tay không, ngươi có muốn chuẩn bị chút bạc không?”
Nàng biết quy củ của quan trường Đại Phụng, có bạc chính là bằng hữu. Không có bạc, huynh đệ ruột cũng sẽ không nể tình.
“Đưa bạc cho Ngự Sử, ngươi ngại mạng mình quá dài à?” Dương Xuyên Nam lắc đầu nói:
“Nhưng thật ra có thể suy xét việc chém chết bọn họ tại Vân Châu.”
Lý Diệu Chân liếc mắt xem thường, “Ngươi cảm thấy Tuần Phủ đại nhân là người thế nào?”
“Trung hòa.” Dương Xuyên Nam đánh giá.
“Tốt lắm, hắn càng vô năng ngươi càng an toàn.” Lý Diệu Chân cười nói.
“Trung hòa không có nghĩa là bình thường.” Dương Xuyên Nam lắc đầu: “Dấu giếm nanh vuốt mới là nguy hiểm nhất. Có khả năng người ta đang âm thầm tích tụ, cho ta một đòn chí mạng.”
Dừng một chút, tiếp tục nói: “Phải chú ý Đồng la kia.”