“Là Nhị lang tự cho Linh m, tôi nghĩ vứt đi cũng đáng tiếc, liền để trong phòng nó, chờ đi học về lại ăn.” Thẩm thẩm giải thích.
“Được rồi, đừng nói nữa, mau mang quýt xanh cầm đi phòng bếp, bảo đám nhà bếp đun canh, Nhị lang tỉnh lại còn phải uống. Đúng rồi, cũng đun một bát cho đại lang.” Hứa Bình Chí nói xong, vội vàng bổ sung:
“Canh này không dễ uống, đại lang nhắm chừng sẽ không cần, bà người thẩm thẩm này cũng trấn không được nó. Bà bảo Linh Nguyệt cùng nhau đun, buổi tối nó về, không sợ nó không uống.”
Thẩm thẩm gật gật đầu, uốn vòng eo nhỏ đi lấy quýt xanh.
Trong phủ vừa làm xong bữa trưa, Hứa đại lang liền trở lại, mang Đồng la và bội đao tháo xuống, ném xuống đất, ngồi ở bên cạnh bàn, hô:
“Nhị thúc bây giờ bữa trưa cũng về ăn sao?”
“Về sau cũng sẽ trở về ăn, ta sáng nay vừa nhận được bổ nhiệm, từ ngày mai không tuần tra ở ngoại thành nữa, đổi sang nội thành rồi.” Hứa Bình Chí uống canh, vẻ mặt lạnh nhạt.
Từ ngoại thành đến nội thành, chức vị chưa thay đổi, nhưng đãi ngộ tăng lên một phẩm cấp.
“Chuyện tốt, chuyện tốt!”
Hứa Thất An tiếp nhận bát đũa Lục Nga đưa qua, thầm nhủ Nhị thúc hôm nay làm sao vậy, vẻ mặt không vui.
Lúc này, Hứa Nhị lang còn buồn ngủ đi ra, nhìn đại ca một cái, hai huynh đệ hiểu trong lòng mà không nói ra.
“Cha, hôm nay có cãi nhau với mẹ hay không?” Hứa Nhị lang thử nói, vừa nói lời này, vừa ngồi xuống.
“Hừ, đứa nào cũng không làm ta bớt lo, vẫn là Nhị lang tốt, xét cho cùng là trong bụng mẹ đi ra.” Thẩm thẩm trừng mắt nhìn chú cháu.
Khóe miệng Hứa Nhị lang hơi cong lên.
Hứa Bình Chí không thể hiện gì nhìn về phía thiếp thân nha hoàn của thẩm thẩm, nói: “Lục Nga, đi nhà bếp xem canh đun xong chưa.”
Lục Nga nhu thuận lên tiếng, bước nhỏ ra khỏi phòng bên.
“Canh gì vậy?”
Đêm qua tan hết ngàn vàng Hứa Thất An tràn đầy hứng thú hỏi.
“Cho ngươi cùng Nhị lang bổ thân thể.” Thẩm thẩm nói.
Hứa Thất An cùng Hứa Tân Niên liếc nhau, cảm giác không quá ổn, thẩm thẩm ( mẹ) sao biết chúng ta phải bồi bổ thân thể?
Không bao lâu, Lục Nga bưng một chậu canh lớn đi vào, vị chua nồng đậm đập vào mặt.
Cái bát sứ to đặt lên bàn, trong nước canh màu vàng cam nổi quýt xanh cắt miếng, ngay cả vỏ cũng chưa bóc.
Thẩm thẩm tự mình múc canh cho Hứa Tân Niên, oán giận nói: “Nhị lang à, con đau đầu sao không nói với mẹ, mắt thấy sắp kỳ thi mùa xuân rồi, là mẹ không đúng, mẹ chưa chăm sóc tốt con.
“Canh quýt xanh này là mẹ cố ý đun cho con.”
Canh quýt xanh?!
Cái này, cái này không phải quýt xanh ta mua về sao? Hứa Tân Niên vẻ mặt mờ mịt, thầm nhủ quýt xanh sao có thể đun canh chứ, cái này không phải muốn giết người uống sao.
“Mẹ, con đau đầu là uống rượu nhiều, đêm qua xã giao với đồng nghiệp…” Hứa Tân Niên có chút chột dạ nhìn đại ca.
Quýt xanh đun canh… Công thức hắc ám người nào mới nghĩ ra được, Hứa Thất An thiếu chút nữa cười ra tiếng, nghiêm trang nói:
“Canh quýt xanh đại bổ, Nhị lang nhất định phải uống nhiều.”
“Ngươi cũng có.” Hứa Nhị thúc thản nhiên nói: “Canh này là Linh Nguyệt cùng thẩm thẩm ngươi vất vả đun.”
“?”
Một dấu chấm hỏi thật to xuất hiện ở trong đầu Hứa Thất An.
“Cháu đường đường một võ phu Luyện Thần cảnh, cần món đồ chơi này?” Hứa Thất An hỏi lại.
“Đại ca!” Hứa Linh Nguyệt dịu dàng nói: “Huynh cứ uống một bát đi, người ta đun rất lâu.”
Hứa Thất An nhịn không được nhìn về phía tiểu lão đệ.
Tiểu lão đệ cũng đang nhìn hắn.
Hai huynh đệ đều hy vọng đối phương có thể khởi nghĩa vũ trang.
“…”
“Ực ực ực ực ực…”
Cuối cùng hai người bọn họ đều uống một bát to, sặc ra nước mắt, trong dạ dày lật sông nghiêng biển.
“Ha ha ha ha, ăn cơm ăn cơm.” Hứa Nhị thúc uống ngụm rượu, lộ ra nụ cười chất phác.
Hứa Nhị lang chết tiệt, khẳng định là chỗ hắn xảy ra vấn đề, bằng không Nhị thúc thương ta như vậy, sẽ không để ta uống thứ quỷ này… Hứa Thất An buông bát, lau nước mắt sặc ra, trên mặt cười tủm tỉm trong lòng mmp (chửi đcm nó) nhìn Hứa Tân Niên.
Đều do đại ca, nếu không phải hắn ra chủ ý tồi, nhất định muốn ta mang quýt xanh về cho Linh m ăn, Hứa Tân Niên ta sao có thể cầm tảng đá lên tự đập chân mình… Hứa Tân Niên âm thầm nhíu mày, ở trong lòng mang đại ca mắng chửi một trăm lần.
Hai huynh đệ cúi đầu dùng bữa, để lấp đầy dạ dày nước chua cuồn cuộn.
“Nhìn xem, hai huynh đệ lập tức tinh thần nâng cao rồi, ăn uống đều ngon lành vô cùng.” Hứa Nhị thúc bỏ đá xuống giếng, cười phải nói là hào sảng.
Hứa Thất An cùng Hứa Tân Niên đều không quan tâm lão nam nhân trung niên bề ngoài trung hậu, thật ra cực nhiều mưu bẩn này.
Chờ cơn buồn nôn bị đồ ăn ép xuống, Hứa Tân Niên chậm rãi phun ra một hơi, chậm lại tốc độ ăn cơm.
“Từ Cựu à, đại ca có vấn đề muốn thỉnh giáo.”
Xét thấy thuyền nhỏ hữu nghị với tiểu lão đệ tràn ngập nguy cơ, Hứa Thất An tìm từ rất khách khí.
“Chuyện gì.”
Hứa Tân Niên cực kỳ giống mẹ hắn, ngạo kiều nâng cằm lên, tựa như nhớ tới cái gì, bổ sung nói: “Một số chuyện cố tình gây sự ta sẽ không làm.”
Ví dụ như, Điêu Thuyền của đại ca ở nơi nào.
Việc nhỏ này Hứa Thất An đã sớm quên, bởi vì Phù Hương rất hài lòng sức mạnh cái lưng của hắn, cho nên Hứa bạch phiêu phi thường tự tin đối với năng lực của mình, dần dần liền mang sáng ý đột phá này ném ra sau đầu.
“Đệ đọc hết sách sử, có biết Nguyên Cảnh đế từng phế hậu hay không?” Hứa Thất An hỏi.
“Ai!” Hứa Bình Chí lấy đũa gõ miệng bát, vang đinh đương, báo cho nói: “Tuy ở nhà, nhưng cũng phải tôn xưng bệ hạ, dưỡng thành thói quen, miễn cho ở bên ngoài buột mồm nói ra, rước lấy phiền toái.”
Nguyên Cảnh là niên hiệu.
Dùng niên hiệu xưng hô hoàng đế là đại bất kính, tựa như trên giang hồ rất nhiều người thích dùng Ngụy áo xanh để gọi Ngụy Uyên.
“Nguyên Cảnh đế phế hậu sao, biết, lúc ấy nghe nói rất ầm ĩ.” Hứa Nhị lang nói.
“Ôi, con…” Hứa Nhị thúc nhìn về phía con trai.
Nhưng cháu cùng con trai ăn ý không quan tâm hắn, tiếp tục nói chuyện với nhau.
“Vì sao phải phế hậu?”
“Không biết, trên sách sử cũng không viết, nhưng lúc ấy rất ầm ĩ. Văn võ cả triều đều lấy cái chết can ngăn, ngự sử cùng cấp sự trung nhảy lên nhảy xuống, hận không thể trèo đến trên đầu Nguyên Cảnh đế đi tiểu, để thể hiện văn danh của mình.” Hứa Tân Niên gắp một đũa đồ ăn, vừa ăn vừa nói:
“Cuối cùng bị liều chết can gián, tuy chưa phế hậu, nhưng hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung, năm Nguyên Cảnh thứ mười bốn mới đi ra.”
Bình thường, mỗi tiếng nói cử động của hoàng đế, tác phong của hoàng đế ở trên buổi chầu, đều sẽ bị sử quan ghi lại.
Ở chuyện Nguyên Cảnh đế tu đạo, vài năm đầu, các sử quan ghi lại là: đế tu đạo, hoang phế triều chính!