Năm sau Ngụy Uyên xuất chinh, đánh đau man tộc phương Bắc khải hoàn, hoàng hậu từ trong lãnh cung đi ra, nếu không phải tìm hiểu được chuyện này, Hứa Thất An nghĩ vỡ đầu, cũng chỉ có thể đoán Nguyên Cảnh đế niệm tình cũ, đặc xá hoàng hậu.
Cho nên, cung nữ Hoàng Tiểu Nhu lưu lại nguyên liệu, thêu năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt, có lẽ có thể từ trong việc của năm đó tìm kiếm manh mối.
Ngụy Uyên và Hoài Khánh đồng thời lắc đầu.
“Nghĩ chút nữa?” Hứa Thất An không cam lòng.
Hai người vẫn lắc đầu.
Được rồi, hai vị đại học bá liên thủ phủ quyết, vậy quá nửa không trông cậy được… Cũng đúng, một cung nữ nho nhỏ, sao có khả năng nhấc lên quan hệ với sự kiện lớn.
Hứa Thất An liếm liếm đầu lưỡi, có chút hưng phấn.
Vụ án Phúc phi tra đến bây giờ, cuối cùng tiến vào hình thức khó khăn, manh mối phía trước đều là độc thủ phía sau màn cố ý tung ra, bản thân vụ án độ khó không lớn.
Nói cách khác, cho dù không phải hắn tiếp nhận án, người khác cũng có thể điều tra ra, khác nhau chỉ ở thời gian dài ngắn.
Mà hôm nay, lật ra độc thủ phía sau màn dẫn đường, rốt cuộc đến lượt Hứa bạch phiêu hắn đại triển thân thủ.
Đợi chút…
Trong đầu Hứa Thất An bỗng nhiên có tia chớp bổ vào, nghĩ tới một chi tiết mình đã xem nhẹ.
Hắn thẳng sống lưng, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Ngụy Công, ty chức có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Thấy tiểu Đồng la mình thưởng thức nghiêm trang, Ngụy Uyên buông chén trà, ôn hòa nói: “Nói.”
“Ty chức trước khi về kinh, vụ án Phúc phi một mực kéo dài, tam ti đùn đẩy, không muốn đi thăm dò. Nếu, ty chức thật sự đã chết, án này có phải sẽ khẳng định là thái tử gây ra hay không?”
Hứa Thất An ban đầu cho rằng là vụ án này liên lụy rất lớn, tam ti không muốn tiếp nhận, thẳng đến khi hắn sống lại, vừa vặn tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này.
Ngày đó gặp thái tử, Đại Lý tự khanh cũng từng thầm trào phúng hắn là lính hầu.
Ngụy Uyên một lần nữa nâng chén trà lên, không nhanh không chậm uống một ngụm trà: “Hôm nay bệ hạ muốn phế hậu, tam ti và chư công không đồng ý, cho rằng nên để tam ti xác nhận trước, lại bàn việc phế hậu. Mà không nên là bệ hạ nói phế liền phế.
“Cách nghĩ của chư công không có gì ngoài ba điểm: Một, chuyện phế hậu liên quan trọng đại, phải đi lưu trình, không thể khinh suất. Hai, chư công chán ghét loại chuyện bất thình lình xảy ra này, cái này sẽ làm bọn họ cảm thấy mình nắm giữ đối với triều đình không đủ. Ba, bọn họ cần thời gian đi tính toán công việc sau khi phế hậu.”
Cho nên nói, quân cùng thần, từ xưa đã là người đánh cờ… Hứa Thất An đã hiểu, “Cho nên, việc thái tử cũng như thế?”
Ngụy Uyên gật đầu: “Chuyện thái tử liên quan nền tảng lập quốc, há là bệ hạ nói ba ngày liền ba ngày? Tam ti không phải không tra, mà là nói cho bệ hạ, bọn họ cần thời gian.”
“… Cho nên, thật ra căn bản không cần ta, cho dù ta không có trở về, qua mấy ngày nữa, cũng sẽ có người tiếp nhận vụ án này. Sau đó căn cứ hung phạm phía sau màn cho manh mối, máy móc, từng bước một tra tới trên đầu hoàng hậu.”
Lời Hứa Thất An, khiến tứ hoàng tử kinh ngạc mở to mắt.
Ngụy Uyên như có chút đăm chiêu.
“Cho nên, ngươi đêm qua gặp ám sát, là vì người phía sau màn không muốn ngươi điều tra tiếp nữa. Hắn sợ hãi.” Hoài Khánh công chúa một lời vào thẳng vấn đề, nói ra phán đoán trong lòng Hứa Thất An.
“Sợ?” Tứ hoàng tử không hiểu.
“Hứa đại nhân sống lại, vượt qua người phía sau màn đoán trước, mà tiếng tăm hắn quá vang dội, người phía sau màn không dám để hắn tiếp tục tra. Bởi vậy, manh mối chỉ hướng mẫu hậu, người phía sau màn liền lập tức phái ra sát thủ, tính diệt trừ Hứa đại nhân.”
Hoài Khánh giải thích cho anh ruột.
“Thì ra là thế.”
Tứ hoàng tử hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta điều tra như thế nào?”
Ngụy Uyên và Hoài Khánh không nói lời nào, nhìn về phía Hứa Thất An.
Bọn họ đều là người cực thông minh, nhưng tra án còn phải dựa vào nhân sĩ chuyên nghiệp.
Tựa như Hứa Thất An thường thường cảm thấy chỉ số thông minh của mình có thể so với Albert Einstein, nhưng cũng phải thừa nhận, chế tạo bom nguyên tử loại việc nhỏ này, hắn còn kém xa hàng cây số, phải dựa vào nhà khoa học chuyên nghiệp.
Nghênh đón ánh mắt ba người, thám tử lừng danh Hứa Ninh Yến trầm giọng nói: “Bản quan, muốn mở quan tài khám nghiệm tử thi.”
…
Hoàng cung.
Tứ hoàng tử và Hoài Khánh công chúa dẫn Hứa Thất An vào cung, xe ngựa lái vào cửa cung, Hứa Thất An vén rèm lên, đề nghị:
“Vẫn là thông báo một chút vị tiểu công công kia, dù sao đây là quy củ bệ hạ định cho ta.”
Tứ hoàng tử nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Không sai, Hứa đại nhân quả nhiên là người tuân kỷ thủ luật, trung thành và tận tâm đối với Đại Phụng, đối với phụ hoàng.”
Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là nghe theo trái tim mà thôi… Hứa Thất An cảm động nói: “Tứ hoàng tử mắt sáng biết nhìn người.”
Hoài Khánh ở trên một chiếc xe ngựa khác, công chúa chưa lấy chồng và nam tử trẻ tuổi cùng ngồi một chiếc xe ngựa loại chuyện này, khẳng định là không được cho phép.
Nếu không có tứ hoàng tử ông anh vợ chướng mắt này, Hứa Thất An có lẽ sẽ mặt dày thử một lần, yêu cầu ngồi chung với công chúa điện hạ.
Tứ hoàng tử lập tức phái người đến thông báo, một khắc đồng hồ sau, tiểu công công mặc phi ngư phục màu lam nhạt chạy vội tới.
Hắn nghi hoặc nhìn Hứa Thất An, nói: “Hứa đại nhân, vụ án không phải đã kết rồi sao?”
Hứa Thất An trả lời: “Bệ hạ một ngày chưa thu hồi kim bài, bản quan sẽ tiếp tục tra.”
“Được, được rồi…”
Tiểu hoạn quan thật ra không muốn tiếp nhận công việc này nữa, còn muốn sống lâu thêm vài năm.
Nhưng Hoài Khánh và tứ hoàng tử đều ở bên người, hắn không dám từ chối, rất bất đắc dĩ theo phía sau Hứa Thất An, theo hắn cùng nhau đi hầm băng.
Tới gần hầm băng, Hứa Thất An bỗng nhiên dặn dò: “Ngươi đi mời một lão ma ma lại đây.”
Đuổi đi tiểu hoạn quan, Hứa Thất An, Hoài Khánh công chúa và tứ hoàng tử vào hầm băng, nhìn thấy thi thể cung nữ Hoàng Tiểu Nhu.
Dấu vết giải phẫu cổ, ngực cô ta đã bị khâu lại.
“Bệ hạ đã một lần khám nghiệm tử thi.” Hứa Thất An nhìn chằm chằm xác cung nữ Hoàng Tiểu Nhu.
Thấy thi thể phù thũng, trắng bệch này, tứ hoàng tử liên tục nhíu mày, ánh mắt gạt qua một bên.
“Ngươi còn muốn nghiệm cái gì?” Hoài Khánh mặt không đổi sắc hỏi.
“Còn nhớ hôm qua lúc khám nghiệm tử thi, “quy củ” ty chức từng nói với điện hạ không?” Hứa Thất An gọi hoạn quan quản lý hầm băng tới, nói: “Mang cô ta nâng đến trong sân, nơi này ánh sáng quá mờ.”
Hoài Khánh sửng sốt một phen, tiếp theo hiểu ý Hứa Thất An, khuôn mặt trắng nõn lặng lẽ treo lên một mảng ửng đỏ.
Nàng biết Hứa Thất An muốn làm gì.
Hai hoạn quan từ bên ngoài tiến vào, nâng tấm ván gỗ đơn sơ rời khỏi hầm băng, mang thi thể đặt ở trong sân, bại lộ dưới ánh mặt trời.