Nhưng thân phận của nàng hẳn là không bình thường, người thường sẽ không mang nhiều bạc như vậy ra ngoài, nửa cân tám lạng, hai mươi lạng mà nói đại khái là hơn một cân.
Không tính là nặng, cho dù là đứa nhỏ, cũng có thể gánh vác chút sức nặng không đáng kể đó, nhưng hai mươi lượng bạc đối với nhà người thường mà nói, tương đương với một năm tích tụ.
Nếu là vàng, vậy là con số khổng lồ khó có thể tưởng tượng.
Mà vị đại thẩm này, mặc quần áo phụ nhân bình thường, tóc trái lại đen nhánh đẹp đẽ, dùng một cây trâm gỗ búi lên. Dùng nói kiếp trước của Hứa Thất An hình dung:
Một thân hàng sạp, một trăm tệ không thể hơn nữa.
Nhưng, một vị đại thẩm bình thường như vậy, đối với Đả Canh Nhân xấu bụng nhặt được món tiền khổng lồ mình mất đi, chỉ là chống lưng trừng mắt, tức giận đối với Hứa Thất An nhặt đồ không trả, càng hơn mất đi khoản tiền khổng lồ.
Đây là khí độ người thường có thể có?
Hai mươi lượng bạc, nếu đổi thành bản thân Hứa Thất An, đã liều mạng với kẻ nhặt được tiền không trả.
Nếu là hai mươi lượng vàng, được rồi, Jack Ma đã báo cảnh sát.
“Vị đại nhân này, tiểu nữ tử có thể bồi đại nhân uống mấy chén rượu không?”
Lúc này, nữ nhân phóng đãng yêu mị kia bưng chén rượu, khuôn mặt chân thành, eo nhỏ đánh hông đi tới.
Hứa Thất An lúc này mới phát hiện nàng mặc là váy dài cột lại ở thắt lưng, một dải lụa phác họa ra vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm trọn, dáng người này, chậc chậc…
Hắn lại theo bản năng nhìn đại thẩm bên cạnh, nàng ăn mặc rất bảo thủ, là áo vải thật dày, lại là tuổi này, dáng người chỉ sợ chẳng tốt đến đâu.
“Đương nhiên có thể.”
Hứa Thất An vội vàng ra hiệu người đẹp vào ngồi, nhưng vấn đề đến rồi, bốn cái ghế đều có người ngồi, nữ tử có một đôi mắt hạnh xinh đẹp quyến rũ nhìn trái nhìn phải, không muốn vào ngồi.
Nàng lại không dám đắc tội hai gã Đồng la, liền ánh mắt mềm mại nhìn về phía nữ tử, khẽ cười nói: “Vị thẩm thẩm này…”
Đại thẩm quay phắt đầu lại, ánh mắt cực có tính công kích nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp, nhưng sau khi đánh giá cao thấp một phen, đại thẩm hơn ba mươi này thế mà lại khinh thường “A” một tiếng, xoay đầu tiếp tục xem trận đấu.
Cô ta vừa rồi là ánh mắt gì? Ánh mắt cô ta tràn ngập khinh miệt cùng khinh thường… Nữ nhân xinh đẹp nheo mắt, vẫn là lần đầu có nữ nhân dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Trước kia, nàng đi đến nơi nào, cũng là tiêu điểm tầm mắt của nam nhân.
Nhất cử nhất động của nàng ở trong mắt nam nhân, là phong tình vạn chủng, là hồn xiêu phách lạc, là máu bốc lên đầu.
Mà nữ nhân hâm mộ nàng, ghen tị nàng, oán thầm nàng.
Nhưng vị đại thẩm lớn tuổi này, vừa rồi trong ánh mắt là khinh thường trắng trợn.
Hứa Thất An nhìn Đồng la bên trái, Đồng la đó rất hiểu chuyện, lập tức cầm lấy bội đao, cung kính nói: “Đại nhân, ty chức đi tuần phố.”
Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, cười tủm tỉm làm cái động tác mời: “Nữ hiệp, mời ngồi.”
Nữ tử xinh đẹp mỉm cười, ấn làn váy ngồi xuống.
Nàng quan sát Hứa Thất An thật lâu, nam nhân này là con mồi không tồi, đầu tiên là bộ dáng tuấn lãng, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, hai mắt như chứa sao trời, sáng ngời tỏa sáng.
Mũi cao cao cùng lông mày kiếm đen đậm, phối hợp đường nét khuôn mặt có vẻ đẹp đàn ông, một luồng khí dương cương đập vào mặt.
Ngoài ra, càng làm nàng để ý là thân phận Ngân la của Hứa Thất An, tuổi còn trẻ làm tới vị trí này, không phải thiên phú bản thân quá mức ưu tú, thì trong nhà có trưởng bối tay nắm thực quyền.
Mặc kệ một loại nào, đều đáng giá nàng kết giao, thân cận.
“Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh đại nhân.”
“Hứa Thất An… Phương danh cô nương?”
“Dung Dung.”
Dung Dung cô nương à, có thương hiệu không… Hứa Thất An cười nói: “Tên rất hay, tên như thiên tiên, phối hợp người như thiên tiên.”
Dung Dung cô nương che miệng cười duyên, bổ sung nói: “Ta còn có một danh hiệu, kêu Tiêu Hồn Thủ.”
Hứa Thất An buông chén rượu, lặp đi lặp lại đánh giá Dung Dung cô nương, người sau bị hắn trắng trợn nhìn chằm chằm, cũng không thèm để ý, ngược lại ưỡn ưỡn ngực.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Hứa Thất An thầm nhủ, lão tử đây là vận đào hoa sao. Buổi sáng vừa nghe Nhị thúc kể bốn vị nữ hiệp xinh đẹp nhất kinh thành, giữa trưa liền gặp.
“Khụ khụ!”
Hắn buông chén rượu, tự giới thiệu: “Thì ra là Tiêu Hồn Thủ Dung Dung cô nương, làm quen một lần nữa, bản quan Hứa Thất An, gia thúc làm việc ở Ngự Đao vệ.”
Tiêu Hồn Thủ Dung Dung vừa nghe, trong lòng có chút thất vọng.
Ngự Đao vệ tuy là một trong kinh thành ngũ vệ, nhưng chức vụ quyết định quyền lực, không tính là nha môn hiển hách.
Nhưng một câu sau của Hứa Thất An, khiến Dung Dung cô nương thay đổi nhận thức.
“Năm đó từng tùy tùng ở dưới trướng Ngụy Công, trong chiến dịch Sơn Hải quan lập nhiều công huân. Chính bởi vì tầng quan hệ này, ta mới có thể kiếm một chức quan nhỏ ở nha môn Đả Canh Nhân.
“Dự vương là thế bá của ta, cùng cha ta tương giao tâm đầu ý hợp, phụ thân đại nhân là bá tước, đáng tiếc đi sớm, không thể tranh thủ được tư cách thừa kế truyền đời, đến chỗ ta, cũng chỉ còn lại một cái tử tước nho nhỏ.”
Thúc phụ là thân tín của Ngụy Công, phụ thân cùng Dự vương tương giao tâm đầu ý hợp, bản thân đã là Ngân la lại là tử tước… Dung Dung cô nương ngẩn người, mắt đẹp không chớp chăm chú nhìn Hứa Thất An.
Nàng sớm nghe nói kinh thành huân quý như mây, tùy tiện đụng phải một gã, trong nhà nói không chừng có người làm quan.
Nhưng, quan cao tới đâu, có cao bằng Ngụy Uyên? Thân phận cao quý tới đâu, có cao quý bằng Dự vương?
Trong lúc nhất thời, Dung Dung cô nương càng thêm nhiệt tình.
Kiếp trước bởi vì xã giao, hắn không ít ra vào câu lạc bộ về đêm, trêu chọc loại nữ nhân này là lành nghề, cũng không phải thèm thân thể nàng, Hứa Thất An chỉ là hoài niệm cảm giác lúc trước.
Ngẫu nhiên nói một ít lời thô tục, trêu chọc vài câu, vị nữ tử quyến rũ tự xưng Dung Dung, biệt hiệu Tiêu Hồn Thủ này cũng sẽ không tức giận.
Đổi thành nữ tử nhà lành, đã sớm đỏ mặt gắt hắn: phi, đồ hư hỏng.
Tính cách cương liệt chút, cương thiết trực nữ bàn tay titan 24k đã lao lên.
Lúc này, Dung Dung nhìn về phía lôi đài, như hỏi lại như kiểm tra: “Hứa công tử cảm thấy, hai người này ai thua ai thắng?”
“Tự nhiên là vị thiếu hiệp dùng kiếm kia.” Hứa Thất An không do dự.
“Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.” Bà dì hừ lạnh một tiếng, cày cảm giác tồn tại một phen.
Vị thiếu hiệp dùng kiếm kia từ đầu tới đuôi đều đè hán tử dùng rìu mà đánh, như tản bộ sân vắng, kiếm pháp tinh diệu, thường thường đưa tới quần chúng hóng hớt ủng hộ.
“Luyện Khí cảnh trở về trước, thực lực cao thấp xem là thể trạng, hán tử dùng rìu mặc kệ khí lực hay thể trạng, đều ở trên thiếu hiệp dùng kiếm. Nhưng vì sao sẽ ở hạ phong? Vị thiếu hiệp kia kiếm pháp cũng chỉ được cái đẹp mắt.” Hứa Thất An nói.
Bà dì không quan tâm, nhưng lặng lẽ vểnh tai.