“ ‘Tiền cơm’ mười lăm lượng, đang muốn tìm thư viện chi trả đây.”
Mấy vị đại nho gật đầu, thư viện Vân Lộc bồi dưỡng ra học sinh, năng lực làm việc đều rất mạnh, lại càng không phải hạng người cổ hủ cứng ngắc.
Học sinh báo tin nói xong, lại từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, nói: “Nghe vị đại nhân đó nói, Hứa Từ Cựu buổi thứ ba làm một bài thơ, được đông các đại học sĩ cực kỳ thừa nhận. Giám khảo khác cũng rất phục, lại thêm hắn hai buổi thi trước thành tích vô cùng tốt, vậy mới thành hội nguyên.”
Thơ?
Mấy vị đại nho nhìn nhau.
Ba vị đại nho ăn ý không tiếp lời, mà là trao đổi ánh mắt với nhau.
Viện trưởng Triệu Thủ thấy thế, đưa tay tiếp nhận giấy Tuyên Thành gấp, chậm rãi mở ra, sau đó ông lâm vào im lặng thật lâu.
Phát hiện Triệu Thủ khác thường, Trương Thận thử nói: “Viện trưởng?”
Nhưng viện trưởng không quan tâm hắn, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm, lâm vào trong cảm xúc nào đó, tạm thời không thể thoát khỏi.
Qua một hồi lâu, Triệu Thủ vuốt râu mà cười: “Thơ hay! Bài thơ này, ta muốn tự tay khắc vào điện Á Thánh, để nó trở thành một bộ phận của thư viện Vân Lộc, tương lai con cháu đời sau xem đoạn lịch sử này, có thơ này là đủ.
“Đêm nay ba người các ngươi đến nhã cư của ta uống rượu, chúng ta say sưa đến bình minh.”
Ba vị đại nho cảm thấy không thể tưởng tượng, viện trưởng Triệu Thủ thân là người đứng đầu nho gia thời nay, sao có thể bởi một bài thơ thất thố như thế.
Cho dù là “Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn”, “Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà” loại tác phẩm xuất sắc làm người ta vỗ bàn tán dương này, viện trưởng cũng chỉ mỉm cười thừa nhận.
“Các ngươi tự xem!” Triệu Thủ mang giấy đưa qua.
Trương Thận tiếp nhận, cùng xem với hai vị đại nho, vẻ mặt ba người đột nhiên đọng lại, cũng như Triệu Thủ lúc trước như vậy, đắm chìm ở trong cảm xúc nào đó, thật lâu không thể thoát khỏi.
“Hành lộ nan, hành lộ nan, đa kỳ lộ, kim an tại. Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải.” Lý Mộ Bạch bỗng nhiên lệ già tung hoành, thương cảm nói:
“Bài thơ này, viết chính là thư viện Vân Lộc chúng ta đó.”
Trương Thận cùng Trần Thái hai vị đại nho siết chặt nắm tay, bọn họ hiểu viện trưởng vì sao thất thố, Lý Mộ Bạch nói không sai, bài thơ này là viết cho thư viện Vân Lộc.
Nhìn lại hai trăm năm qua Quốc Tử Giám thành lập, thư viện Vân Lộc tiến vào thời đại đen tối nhất trong lịch sử, các học sinh khêu đèn học tập, hăng hái hướng về phía trước, đổi lấy lại là che phủ, một bầu nhiệt huyết không biết vung vãi ở đâu, đầy bụng tài hoa không chỗ thi triển.
Đình bôi đầu trứ bất năng thực, bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên!
Mà hai câu cuối cùng này, quả thực là bút tích của thần, khiến mấy vị đại nho chợt sinh ra hào khí, tâm tình kích động.
Sức quyến rũ lớn nhất của thi từ chính là cộng tình, hoàn toàn chạm tới trái tim viện trưởng Triệu Thủ, cùng với ba vị đại nho.
“Viện trưởng…”
Trương Thận ho khan một tiếng, từ trong cảm xúc kích động thoát ra, thấp giọng nói: “Hứa Từ Cựu là đệ tử của ta, ta ngậm đắng nuốt cay dạy dỗ.”
“Cẩn Ngôn, vất vả rồi, vất vả rồi.” Triệu Thủ vui mừng nói.
“Bồi dưỡng nhân tài cho thư viện, Trương Cẩn Ngôn ta bụng làm dạ chịu, nói gì vất vả.” Trương Thận đầy chính nghĩa nói:
“Nhưng, ta có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng viện trưởng có thể thỏa mãn.”
Trần Thái cùng Lý Mộ Bạch nháy mắt cảnh giác hẳn lên.
Triệu Thủ ôn hòa nói: “Yêu cầu gì?”
“Ngài lúc tự tay khắc thơ, nhớ rõ phải ở sau Từ Cựu kí tên, viết vài chữ nhỏ: sư Trương Thận, tự Cẩn Ngôn, nhân sĩ Kinh Châu.”
Triệu Thủ còn chưa trả lời, Trần Thái và Lý Mộ Bạch giành trước nói: “Ta phản đối!”
Trương Thận giận dữ: “Thơ đệ tử ta viết, chuyện liên quan gì tới ngươi, nào đến lượt các ngươi phản đối?”
“Rắm chó!”
Hai vị đại nho dựng râu trừng mắt, không chút khách khí vạch trần: “Đệ tử ngươi trình độ gì, trong lòng chính ngươi không biết? Thơ là ai viết, ngươi dám nói không biết?”
Trương Thận đương nhiên biết, Hứa Từ Cựu là đệ tử của hắn, đệ tử mình mấy cân mấy lượng, làm lão sư còn rõ hơn bất cứ ai khác.
Về phần Hứa Từ Cựu là như thế nào đoán trúng đề, cách nghĩ của Trương Thận là, Hứa Thất An mời Ngụy Uyên hỗ trợ.
“?”
Trong lòng Triệu Thủ hiện lên dấu chấm hỏi, phất tay ngăn cách thính giác học sinh báo tin bên cạnh, trầm giọng nói: “Các ngươi vừa rồi nói cái gì? Bài thơ này không phải Hứa Từ Cựu làm?”
Trần Thái hừ một tiếng: “Hứa Từ Cựu am hiểu sách luận, thi từ thường thường không có gì lạ, sao làm ra tác phẩm xuất sắc phấn chấn lòng người bực này.”
Lý Mộ Bạch tiếp lời: “Còn không phải đệ tử của ta Hứa Thất An làm.”
“Từ khi nào lại thành đệ tử của ngươi.” Trương Thận cười nhạo nói: “Đó cũng là học sinh của ta, cho nên, mặc kệ như thế nào viết tên của ta đều không sai.”
Ba vị đại nho bắt đầu ồn ào tranh cãi.
Viện trưởng Triệu Thủ nghe một lát, đại khái hiểu rồi, bài thơ này cũng không phải Hứa Từ Cựu làm, mà là vị đường ca kia được nho lâm coi là thi khôi của hắn làm.
Nói như vậy, Hứa Từ Cựu cũng chơi xấu rồi.
“Đúng rồi, vị hội nguyên này của chúng ta chủ trì cái gì?” Triệu Thủ hỏi.
Nho gia chú ý nhân phẩm, đại nho cấp bậc càng cao, càng chú trọng phẩm tính kiên đĩnh, nói trắng ra là, mỗi một vị đại nho đều có nhân cách hành vi thường ngày cực cao.
Nhưng cái này không có nghĩa là nho gia mọi thành viên kiểu thánh mẫu, trừ phi ở lúc Lập Mệnh cảnh, lập là “mệnh” kiểu thánh mẫu, nói cách khác, tiểu tiết có thể mất, vấn đề không lớn.
Nhưng chơi xấu không phải là tiểu tiết.
“Trị quốc cùng binh pháp!” Trương Thận nói, hắn vốn chính là đại nho lấy binh pháp trứ danh.
Trị quốc là “kỹ năng” mỗi một học sinh nho gia đều phải học tập, ở trên cơ sở này, học sinh nho gia có thể lựa chọn thêm 1—2 “chương trình học” chủ tu.
Có một số học sinh chủ trì 《 lễ ký 》, có chút học sinh chủ trì 《 trung dung 》, Hứa Từ Cựu chủ trì 《 binh pháp 》.
Triệu Thủ nghe vậy, yên tâm gật gật đầu, nếu chủ trì 《 binh pháp 》, vậy không có vấn đề, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với tương lai tấn thăng.
“Các ngươi không cần tranh luận vì một bài thơ, ta nghĩ, Hứa Thất An kia là mượn tay đường đệ, mang thơ này tặng cho thư viện. Cái này đối với chúng ta mà nói, mới là hồi báo lớn nhất.” Triệu Thủ nói.
“Viện trưởng nói đúng.” Ba vị đại nho đồng thanh.
Chờ về sau lại tìm Hứa Ninh Yến đòi tác phẩm xuất sắc… Ba vị đại nho lại đồng thời nghĩ.
Mặt khác, bọn họ rất ăn ý ở trong lòng bổ sung một câu: tiểu nhân không biết xấu hổ!