Đợi sau khi Hứa Tân Niên lên xe, nàng vội phân phó nha hoàn rót nước, cười nói: “Ta nghe cha nói, đệ tử Thiên Nhân hai tông, đều là đại cao thủ ghê gớm.”
Nàng nghĩ nghĩ, tìm sự so sánh, “Không kém gì Kim la nha môn Đả Canh Nhân. Ta còn nghe nói, Thiên tông thánh nữ xinh đẹp như hoa, là vị nghiêng nước nghiêng thành đại mỹ nhân.”
Hứa Tân Niên bình tĩnh gật đầu.
Thái độ quá mức lạnh nhạt của hắn, khiến Vương tiểu thư có chút xì hơi, thử nói: “Từ Cựu không có hứng thú đối với Thiên Nhân chi tranh?”
Vô thanh vô tức, bắt đầu gọi Từ Cựu.
Hứa Nhị lang lắc đầu, nói: “Ta biết Thiên tông thánh nữ là người ra sao, nàng sau khi nhập kinh, luôn ở phủ của ta.”
Vương tiểu thư ngạc nhiên, mở to mắt, “Từ Cựu chớ có nói đùa, Thiên tông thánh nữ sao có thể ở phủ ngươi? Ngươi, ngươi cùng nàng là quen biết cũ?”
Thiên tông là tông phái lừng lẫy nổi danh trên giang hồ, lấy địa vị Hứa phủ, như thế nào cũng không có khả năng “trèo cao” tới Thiên tông thánh nữ.
“Thiên tông thánh nữ cùng đại ca là bạn, hai người kết bạn ở trong vụ án Vân Châu năm trước, Thiên tông thánh nữ theo đại ca của ta anh dũng giết địch, chém phản quân diệt sơn phỉ, cùng chung hoạn nạn, kết tình hữu nghị thâm hậu.” Hứa Tân Niên vừa giải thích, vừa nhấp ngụm nước trà.
Những lời này là đại ca nói cho hắn, mà mẹ cũng từng nói, vị Thiên tông thánh nữ này trong một năm qua, ở Vân Châu xây dựng quân đội riêng diệt phỉ… Mẹ sở dĩ biết, là chính mồm Thiên tông thánh nữ nói cho bà.
Thiên tông thánh nữ cùng Hứa Ngân la kết tình nghĩa thâm hậu… Vương Tư Mộ giật mình, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt theo đó dâng lên nụ cười dịu dàng, nói:
“Ta nghe khách khanh trong phủ nói, Thiên tông thánh nữ Lý Diệu Chân có thực lực tứ phẩm, mà Sở Nguyên Chẩn đã so đấu cùng hắn, thực lực cũng sẽ không kém. Phóng mắt kinh thành, trẻ tuổi như vậy đã có tu vi tứ phẩm, có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Sở Nguyên Chẩn cũng không trẻ tuổi nữa… Hứa Tân Niên gật đầu, nói: “Hai vị nhân vật chính của Thiên Nhân chi tranh, thật là rồng phượng trong loài người.”
Vương Tư Mộ thuận thế nói: “Nhưng, vài năm nữa, Hứa Ngân la nhất định có thể sánh vai cùng hai vị này. Sau khi đấu pháp, kinh thành đều đang nói, Hứa Ngân la thiên phú không thua Trấn Bắc vương.”
Hứa Tân Niên ngẩng đầu, giọng điệu đầy sự bình thản: “Đại ca tu vi còn kém chút, những lời đồn đãi chuyện nhảm này, đều là cố làm tổn thọ.”
Hắn tựa như rất kiêu ngạo… Quả nhiên, khen tặng Hứa Thất An cực kỳ có thể lấy lòng Hứa Từ Cựu… Trong lòng Vương Tư Mộ phân tích.
Xe ngựa chậm rãi chạy, ở cửa thành nội thành, ngẫu nhiên gặp đội ngũ Hoài Khánh cùng Lâm An. Hai chiếc xe ngựa làm từ gỗ lim tơ vàng đỗ ở cửa thành.
“Điện hạ, ngài xem đó có phải xe ngựa của tiểu thư Vương gia hay không?”
Nha hoàn vén rèm ngắm cảnh sắc, nhìn thấy xe ngựa của Vương Tư Mộ, vui vẻ quay đầu nói cho Lâm An.
“Thật là xe ngựa của Tư Mộ muội muội.” Lâm An ghé qua nhìn, mặt mày hớn hở, dặn dò: “Đi thông báo một phen, mời muội ấy lại đây, ta muốn ngồi chung với muội ấy.”
Nha hoàn lập tức mở cổ họng hô.
Một bên khác, trong xe ngựa Vương Tư Mộ nghe thấy kêu gọi, ngạc nhiên vén rèm lên, thấy rõ xe ngựa gỗ lim tơ vàng đối diện phủ lụa vàng, thêu hai chữ Lâm An.
Lập tức cười đáp lại: “Lâm An điện hạ.”
Lâm An đẩy ra nha hoàn, bàn tay trắng nõn vén mành, cười tủm tỉm nói: “Tư Mộ muội tử cũng đi Vị Thủy xem Thiên Nhân chi tranh?”
Vương Tư Mộ ngọt ngào “dạ” một tiếng.
Lâm An lập tức vui vẻ hẳn lên, hoa đào mâu loan thành Nguyệt Nha Nhi, chiêu chiêu tay nhỏ bé: “Đến, đến bản cung nơi này đến.”
Vương Tư Mộ đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhíu chặt hàng lông mày thanh mảnh, khăn thêu che lại miệng mũi, kịch liệt ho khan vài tiếng.
Lâm An thân thiết nói: “Làm sao vậy.”
Vương Tư Mộ bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày trước mắc phong hàn, đã dùng mấy liều thuốc, đã không có gì đáng ngại. Nhưng, dù là tro tàn, lây bệnh cho điện hạ thì không ổn.”
Phiếu Phiếu vẻ mặt tiếc hận, dặn dò Vương gia tiểu thư nghỉ ngơi cho khỏe.
Vương Tư Mộ cười xác nhận, lúc này, nàng thấy xe ngựa phía trước, cửa sổ xe bỗng nhiên nhấc lên, một đôi mắt trong suốt như đầm nước lạnh, lạnh nhạt nhìn quét nàng một cái.
Trong phút chốc, Vương Tư Mộ cảm giác toàn bộ tâm tư nho nhỏ, toàn bộ suy nghĩ của mình đều bị thấy rõ.
Nàng miễn cưỡng cười, buông mành.
Đợi xe ngựa chạy ra một đoạn đường, Vương Tư Mộ như trút được gánh nặng, vỗ vỗ bộ ng ực, nhìn Hứa Tân Niên nói: “Ta sợ nhất ở chung với Hoài Khánh điện hạ, nàng quá thông minh.”
Hứa Tân Niên cười cười.
Tâm tư bình thản, ý chí kiên định, liền có thể lạnh nhạt đối mặt mọi tình huống. Cho dù bị nhìn ra suy nghĩ trong lòng, cũng không sao cả.
Một điểm này, là Hứa Nhị lang trải qua mấy lần chết về mặt xã hội, rèn luyện ra sự thông minh sắc sảo rồi.
Cuộc sống, là lão sư tốt nhất.
Hai chiếc xe ngựa gỗ lim tơ vàng, ở trong cửa thành chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc chờ được tám vị Kim la, dẫn mười mấy Ngân la, hơn ba mươi Đồng la, đội ngũ chỉnh tề cưỡi ngựa mà đến.
Một vị Kim la cuối cùng mấy ngày này trực ở nha môn, không thể rời khỏi.
Nhìn thấy các Đả Canh Nhân xuất hiện, Phiếu Phiếu lộ ra vẻ mặt giật mình, nàng vẫn luôn cảm thấy thị vệ quá ít, không thể ở trong hoàn cảnh ngư long hỗn tạp cam đoan mình cùng Hoài Khánh an toàn.
Ôm sự tín nhiệm đối với Hoài Khánh, Phiếu Phiếu chưa nói ra vấn đề này.
“Có nhiều Kim la Ngân la như vậy cùng đi, cho dù đối diện là thiên quân vạn mã, ta cùng Hoài Khánh cũng an toàn.” Trong lòng Phiếu Phiếu nhất thời vô cùng kiên định.
Hoài Khánh xốc lên rèm cửa xe, ở trong Đả Canh Nhân nhìn lướt qua, nhíu mày nói: “Hứa Ninh Yến đâu?”
Khương Luật Trung lắc đầu, cười mắng: “Tiểu tử này ngồi phòng làm việc ba ngày thì hai ngày phơi lưới, đại bộ phận thời điểm đều không tìm được, ai biết hắn đi làm gì rồi.”
Hoài Khánh gật gật đầu, buông mành, đội ngũ khởi động, xuyên qua ngoại thành, sau khi ở đường cái chạy hơn nửa canh giờ, xe ngựa chậm rãi dừng lại.
“Điện hạ, đi tiếp về phía trước cũng chỉ có thể đi bộ.”
Thị vệ trưởng nói.
Hoài Khánh và Lâm An đều tự chui ra khỏi xe ngựa, đều là một thân nai nịt gọn gàng, người trước bộ ng ực no đủ, trước cong sau vểnh, thể hiện hết dáng người đầy đặn của nữ tử.
Người sau dùng một dải lụa hoa văn đám mây phác họa ra thân hình như rắn nước, khi bước đi, đong đưa phong tình vạn chủng. Rõ ràng chưa từng làm ra cử chỉ gì dụ người, so với tỷ tỷ Hoài Khánh còn tỏ ra quyến rũ dụ hoặc hơn.
Ở dưới sự bảo vệ của Đả Canh Nhân cùng thị vệ trong cung, Hoài Khánh cùng Lâm An rời khỏi đường cái, đi vào đất hoang mọc đầy cỏ dại, đi một khắc đồng hồ, ống quần cùng giày bông nhỏ của Lâm An dính đầy sương sớm cùng cỏ vụn.
“Thật nhiều người…”
Lâm An đột nhiên dừng bước, phát ra cảm khái.