Hứa Thất An trên đường đi về phía Tây ở dưới bóng cây râm mát ngáp ngủ, trong mơ hắn cùng một tuyệt sắc mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành lên giường, tiểu tướng áo bào trắng dẫn thiên quân vạn mã ra ra vào vào.
“Phù…”
Hứa Thất An mở mắt ra, bóng cây lay động, đốm sáng nhỏ vụn, mỹ nhân trong mộng cùng vương phi đêm đó phù dung sớm nở tối tàn dần dần trùng hợp.
Điều này làm hắn không phân biệt rõ là mình quá lâu không đi Giáo Phường Ti, hay là sức quyến rũ của vương phi quá mạnh.
Nữ nhân này tựa như thuốc độc, liếc một cái, trong đầu liền nhớ mãi, quên cũng không thể quên được.
Nghĩ đến đây, hắn nghiêng đầu, nhìn về phía vương phi dựa vào thân cây, nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, cùng với khuôn mặt nhan sắc bình thường đó của nàng, Hứa Thất An nhất thời lòng như băng thanh, trời sập không kinh.
Đáy lòng dâng lên một loại thời gian hiền giả (cảm giác tỉnh táo) khác biệt.
“Này này, dậy.”
Hứa Thất An lay tỉnh vương phi, nhìn nàng mở đôi mắt mơ hồ, thúc giục:
“Trước bữa trưa có thể đến tòa thành thị tiếp theo, chúng ta đi cải thiện thức ăn một chút, thuận tiện xem xem có thể lại giết mấy tên man tộc hoặc mật thám của trượng phu ngươi hay không.”
Vương phi nhíu nhíu mày, nghe được ba chữ “trượng phu ngươi” không quá vui vẻ, nàng trừng mắt hừ một tiếng.
Khi Hứa Thất An ngồi xổm xuống, nàng vẫn ngoan ngoãn nằm úp sấp lên.
Vương phi đỏng đảnh một phen, ôm cổ hắn, không đi nhìn phong cảnh nhanh chóng rút lui, rụt cổ, thấp giọng nói:
“Này, ngươi đánh lại Hoài Vương sao, ngươi chuẩn bị đối phó hắn như thế nào.”
Tuy lúc ấy bị khí chất hắn trong nháy mắt triển lộ ra hấp dẫn, nhưng vương phi vẫn có thể phân rõ sự thật, rất tò mò Hứa Thất An sẽ đối phó Trấn Bắc vương như thế nào.
Nếu Hứa Thất An nói: ta tính một đao chém chết Trấn Bắc vương.
Vậy nàng liền quyết định khuyên nhủ hắn đừng làm việc ngốc chịu chết như vậy.
Hứa Thất An tức giận nói: “Ta chuẩn bị đâm vợ hắn, đao trắng vào, đao xanh ra.”
“?”
Vương phi mờ mịt một lát, chợt phản ứng lại, mày liễu dựng thẳng, nắm tay dùng sức đánh cái đầu quả dưa của hắn.
Coong, Coong, Coong!
Đánh suốt dọc đường.
…
Sở Châu vệ.
Dương Nghiễn dẫn theo Lưu Ngự sử, đứng ở ngoài quân doanh, cái gọi là quân doanh, cũng không phải lều trại trên ý nghĩa bình thường.
Trừ lều trại ở lúc hành quân, quân đội đóng quân các nơi đều có doanh trại riêng, không khác gì nhà cửa dân cư bình thường.
Bình thường mà nói, vệ binh của châu thành, nhân số là năm ngàn đến sáu ngàn người. Vệ binh châu thành biên cảnh nhân số từ một vạn đến hai vạn.
Mà giống Sở Châu châu thành tới gần biên quan như vậy, cộng thêm Trấn Bắc vương tăng phúc, nhân số vệ binh đạt ba vạn sáu ngàn người.
Ba vạn sáu ngàn người này là binh mã Trấn Bắc vương có thể ở trong khoảng thời gian ngắn trực tiếp chi phối, về phần các nơi vệ sở của Sở Châu, thân là Sở Châu tổng binh Trấn Bắc vương cũng có thể chi phối, nhưng cần trải qua một thủ tục.
Con dấu của Sở Châu Đô chỉ huy sứ!
Dương Nghiễn cùng Lưu Ngự sử ngồi ở trên lưng ngựa, phơi nắng một canh giờ, con ngựa dưới khố cũng nóng tới mức mũi thở phì phò.
Lưu Ngự sử uể oải, môi khô nứt bám vào trên lưng ngựa, mệt mỏi nói: “Dương Kim la, chúng, chúng ta đi về trước đi. Bản quan sắp phơi nắng thành khô rồi.”
Đúng lúc này, một vệ binh ấn chuôi đao đi ra, cất cao giọng nói: “Đô chỉ huy sứ đại nhân mời hai vị đi vào.”
Lưu Ngự sử như trút được gánh nặng, như hư thoát phun ra một hơi dài, vừa lăn vừa bò xuống khỏi lưng ngựa.
Hai người theo vệ binh vào quân doanh, xuyên qua nhiều lớp doanh trại, bọn họ tới một tòa nhà lớn có hai sân.
Vào tòa nhà, ở phòng tiếp khách gặp được Sở Châu Đô chỉ huy sứ, Hộ Quốc công Khuyết Vĩnh Tu.
Khuyết Vĩnh Tu có bề ngoài cực kỳ không tệ, ngũ quan tuấn lãng, để râu ngắn, chẳng qua mù một mắt, con mắt sót lại ánh mắt sắc bén, hơn nữa kiệt ngạo.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa lớn, trong tay bưng chén trà, con mắt duy nhất lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Nghiễn: “Đây không phải minh linh chi tử của Ngụy Uyên sao, đến quân doanh của ta làm chi?”
Minh linh chi tử chính là nghĩa tử, chẳng qua cái trước mang theo chút ý tứ trào phúng.
Dương Nghiễn mặt đơ như vậy, tự nhiên sẽ không bởi thế tức giận, mắt cũng không chớp một cái, thản nhiên nói: “Tra án.”
Khuyết Vĩnh Tu biết rõ còn cố hỏi: “Tra án gì?”
Dương Nghiễn giọng điệu lạnh lùng: “Tàn sát ba ngàn dặm, ta muốn xem ghi chép rời doanh địa của vệ binh Sở Châu.”
Sở dĩ từ Sở Châu vệ binh nơi này bắt đầu tra, là vì sứ đoàn đến vùng đất phía Bắc, tự nhiên đến thành Sở Châu trước, nguyên tắc bắt đầu từ chỗ gần. Tiếp đó là Sở vệ ba vạn sáu ngàn binh mã, tất cả đều là tâm phúc của Trấn Bắc vương.
Cũng là quân đội chủ lực của Sở Châu.
Man tộc tàn sát ba ngàn dặm, Trấn Bắc vương khẳng định cần xuất binh giao chiến, như vậy ghi chép rời doanh địa chính là chứng cớ. Điều động quân đội là một công tác rườm rà.
Cũng không phải nói rời doanh liền rời doanh, đồ quân nhu, khí giới các thứ tương ứng, đều là có dấu vết có thể theo.
Ngại bởi Trấn Bắc vương khống chế đối với thành Sở Châu, chưa chắc sẽ lưu lại dấu vết, nhưng nên tra vẫn phải tra, bằng không sứ đoàn cũng chỉ có thể ở lại trong dịch trạm uống trà đi ngủ.
“Cái gì tàn sát ba ngàn dặm!”
Khuyết Vĩnh Tu đập bàn đứng dậy, dọa Lưu Ngự sử nhảy dựng.
Vị Hộ Quốc công này bước đến trước mặt Dương Nghiễn, chỉ vào cái mũi hắn, chửi ầm lên: “Bản công tùy tùng Trấn Bắc vương, trấn thủ Sở Châu mười mấy năm, là ngươi tên minh linh chi tử của Ngụy hoạn cẩu này nói tra liền tra?”
Dương Nghiễn không đáp lại, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
“Khi bản công ở trước trận giết địch, phòng thủ biên quan, các ngươi ở kinh thành nằm ở trên giường mỹ thiếu nữ xinh đẹp. Hôm nay chạy tới nói với ta cái gì tàn sát ba ngàn dặm, phi, chạy về nói cho Ngụy Uyên, nói cho đám hủ nho chỉ biết cầm bút đó, muốn mưu hại bản công, mưu hại Hoài Vương, nằm mơ.”
Hộ Quốc công Khuyết Vĩnh Tu cười lạnh nói: “Bây giờ, đến từ nơi nào, cút về nơi đó cho ta.”
Lưu Ngự sử giận tím mặt, chỉ vào Khuyết Vĩnh Tu giận mắng: “Hộ Quốc công, chúng ta phụng chỉ tra án, ngươi dám trái lệnh?”
Khuyết Vĩnh Tu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lưu Ngự sử sau khi về kinh đại có thể buộc tội bản công.”
Chính là cuồng như vậy.
Cơ trên má Lưu Ngự sử co rúm, giận không thể kiềm chế được, lại không có cách nào làm gì hắn. Hắn không phải quan chủ sự, cũng không phải tuần phủ, không có quyền xử trí Hộ Quốc công.
Càng không có khả năng ở Sở Châu cứng đối cứng với đối phương, chưa có tiền vốn đó, điều có thể làm chỉ có sau khi về kinh, hung hăng buộc tội Hộ Quốc công.
“Đi thôi!”
Dương Nghiễn xoay người, tính rời khỏi.
“…”