Sáng sớm hôm nay, sự kiện xảy ra ở chợ bán thức ăn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai truyền bá ra, khác với đề tài câu chuyện khác lúc rảnh rỗi mới lấy ra nói.
Sự kiện Hứa Thất An chém đầu Tào quốc công cùng Hộ quốc công, bị dân chúng có mặt lúc ấy cố ý bôn ba bẩm báo.
Đến bữa trưa, tin tức truyền khắp nội thành, lại từ nội thành khuếch tán ra ngoài, nhiều nhất hoàng hôn, dân chúng ngoại thành cũng sẽ biết chuyện này.
Triệu Nhị là tên lưu manh, cả ngày chơi bời lêu lổng, trong túi luôn không giữ được bạc, không phải đi sòng bạc cho đã ghiền, thì tiêu ở trên bụng của nữ nhân câu lan.
Mấy ngày nay hắn sống đặc biệt dễ chịu, bởi vì nhận việc, chỉ cần động chút mồm mép, liền có một chỉ bạc hồi báo, việc tốt như cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Việc này là từ trong một bang phái tên là Thanh Thủ bang tản ra, chuyên tìm lưu manh như Triệu Nhị để làm, yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần phát tán lời đồn đãi Vân Châu bố chính sứ Trịnh Hưng Hoài cấu kết yêu man.
Hôm nay Thanh Thủ bang lại tuyên bố nhiệm vụ mới, lời đồn xấp xỉ, chẳng qua nhân vật chính đổi thành Ngân la Hứa Thất An.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, Triệu Nhị chưa lập tức đi làm, mà là đi câu lan làm tán tài đồng tử một hồi, đợi tới bữa trưa, hắn ngựa quen đường cũ tới một tửu lâu lớn.
Tửu lâu này hắn từng tới hai lần, hai lần đều là rải lời đồn Trịnh Hưng Hoài cấu kết yêu man.
Không có chỗ nào so với tửu lâu càng thích hợp “làm việc” hơn, câu lan đương nhiên là nơi thích hợp, nhưng Triệu Nhị là lưu manh thích hưởng lạc, ở câu lan chỉ muốn…
Còn có một nguyên nhân quan trọng, tửu lâu này có một vị nữ tử xinh đẹp như tiên, bên người luôn dẫn theo một người phụ nữ nhan sắc bình thường.
Triệu Nhị bước vào cửa khách sạn, trong sảnh tiếng người ồn ào, ngồi rất nhiều thực khách, hắn nhìn quanh một vòng, thấy nữ nhân nhan sắc bình thường ngồi bên cạnh bàn quen thuộc.
Nàng ngây người, cau mày, tựa như có tâm sự, hồi lâu cũng không thấy ăn một miếng đồ ăn.
Đại mỹ nhân kia không có mặt… Triệu Nhị có chút thất vọng, chọn một bàn trống ngồi xuống, gọi rượu và thức ăn, vểnh tai nghe.
Không có gì bất ngờ, hắn rất nhanh đã nghe được bàn luận về Ngân la Hứa Thất An.
“Các ngươi biết không, sáng nay Hứa Ngân la ở chợ bán thức ăn đầu chém hai vị quốc công, không ngờ, không ngờ chân tướng vụ án tàn sát cả thành Sở Châu, thế mà lại là…”
Người nọ nói chuyện, tựa như không dám nói tiếp, nhưng lại không cam lòng, nắm đấm dộng một quyền thật mạnh lên mặt bàn.
Đề tài nhất thời mở ra, các thực khách oán giận phát biểu cái nhìn của mình.
“Không ngờ, chư công cả triều, nhiều người làm quan như vậy, thế mà không có một ai đứng ra nói chuyện.”
“Hứa Ngân la không những là anh hùng, còn là người hiếm có ở Đại Phụng chúng ta còn sót lại lương tâm.”
“Đúng vậy, ai có thể dùng tiền đồ cùng tính mạng của mình, để đổi một cái công đạo. Nhưng chính là Hứa Ngân la người như vậy, dễ dàng nhất gặp gian tặc cùng hôn… Hãm hại.”
“Người ta đã không phải Ngân la, ài, Đại Phụng ta một lần này, tổn thất hai vị quan tốt, Sở Châu bố chính sứ Trịnh đại nhân kia cũng là trung lương.”
“Hứa Ngân la có thể… Bị chặt đầu hay không?”
“Hừ, triều đình nếu dám giết Hứa Ngân la, chúng ta đi chặn cổng hoàng thành.”
“Đúng vậy, có bản lãnh thì giết sạch chúng ta, chúng ta đi chặn cổng hoàng thành.”
Khởi điểm vẫn là một hai bàn thực khách bàn luận, dần dần, thực khách khác cũng gia nhập bàn luận, trong lời nói lòng đầy căm phẫn.
Đột nhiên, một thanh âm không hài hòa truyền đến, đó là Triệu Nhị.
Hắn vỗ bàn, cao giọng nói: “Các ngươi đều bị gian tặc che mắt, thật ra, sự thật không phải như vậy.”
Ở lúc không khí đạt tới đỉnh đột nhiên đánh gãy, có thể dễ dàng dẫn tới người ngoài chú ý, đây là tâm đắc Triệu Nhị tổng kết ra.
Hắn tính phục chế lại thao tác trước đây của mình, giống bôi đen Trịnh Hưng Hoài như vậy bôi đen Hứa Ngân la.
Quả nhiên, toàn bộ thực khách trong sảnh đều nhìn lại.
Triệu Nhị sau khi lấy được chú ý, lập tức nói: “Ta có một thân thích làm quan ở triều, từ chỗ hắn nghe được một bí mật lớn.”
Mọi người theo bản năng truy hỏi: “Bí mật gì?”
Triệu Nhị như là tuyên bố việc lớn gì, tiếng nói chuyện rất lớn:
“Hứa Ngân la kia thật ra là mật thám đông bắc Vu thần giáo, luôn ẩn núp ở Đại Phụng, tranh thủ thanh danh. Lần này, rốt cuộc để hắn bắt lấy cơ hội, lợi dụng việc Sở Châu bố chính sứ Trịnh Hưng Hoài cấu kết yêu man, vu hãm Trấn Bắc vương, lợi dụng thanh danh của mình, giết công tước, bôi đen triều đình.
“Các ngươi đều bị hắn lừa rồi, lời hắn nói không thể tín, thử nghĩ, Trấn Bắc vương vì sao phải giết cả thành? Bệ hạ lại nào có khả năng sẽ đáp ứng. Động cái não của các ngươi một chút.”
Lời của hắn đưa tới các thực khách trong sảnh kịch liệt phản bác: “Nói hươu nói vượn, Hứa Ngân la sao có khả năng là mật thám Vu thần giáo, ngươi có chứng cớ gì, dám có gan phỉ báng Hứa Ngân la, không muốn sống nữa?”
Triệu Nhị không sợ chút nào, cười lạnh một tiếng, hầm hừ:
“Đại Phụng ta người tài xuất hiện lớp lớp, chẳng lẽ thật sự chỉ có một Hứa Ngân la? Sao có khả năng. Các ngươi nghĩ chút nữa, nếu thật là Trấn Bắc vương tàn sát cả thành, vì sao chư công triều đình không đứng ra nữa, nói chuyện cho Trịnh Hưng Hoài?
“Thị phi đúng sai, thật ra rất đơn giản, người thông minh liếc một cái có thể nhìn thấu. Các ngươi, chỉ là bị hào quang trước kia của Hứa Ngân la lừa. Hắn chính là tên mật thám ra vẻ đạo mạo.
“Ta thề, từng câu là thật, ta có thân thích là làm quan trong triều.”
Đoạn lời này nói rất có kỹ xảo, có lý có lẽ, phù hợp logic.
“Phành!” Đúng lúc này, một chén rượu ném tới, nện ở trên đầu Triệu Nhị.
Hắn phẫn nộ nhìn lại, thế mà lại là người phụ nữ nhan sắc bình thường kia.
“Con đàn bà thối, ngươi dám chọi ta?” Triệu Nhị giận dữ, xắn tay áo muốn đi dạy dỗ nàng.
Người phụ nữ nhan sắc bình thường không sợ chút nào, một tay chống hông, một tay chỉ vào Triệu Nhị, hô:
“Chính là người này, hôm qua ngay trong tiệm rải lời đồn Trịnh Hưng Hoài cấu kết yêu man, hôm nay lại tới rải Hứa Ngân la là mật thám.”
Triệu Nhị biến sắc, hung tợn nói: “Ta không có, con đàn bà thối ngươi nói hươu nói vượn nữa, lão tử năm nay đánh chết ngươi.”
Vừa dứt lời, tiểu nhị tửu lâu nhìn chằm chằm hắn một lúc, rốt cuộc nhận ra, chỉ vào hắn, lớn tiếng nói:
“Đúng đúng đúng, chính là người này, hôm qua cũng tới nơi này nói láo Trịnh đại nhân, ta thấy hắn mới là mật thám.”
“Con bà nó, đánh hắn!” Phen này, các thực khách trong lòng nghẹn lửa giận kia không nhịn nữa, xắn tay áo vây lại, nhằm Triệu Nhị đánh tơi bời.
Trong sảnh đánh loạn cả lên, mười mấy người vây quanh Triệu Nhị, quyền đấm cước đá.
“Đừng, đừng đánh nữa, chết người đó, cứu mạng, cứu mạng…” Triệu Nhị ôm đầu, cuộn người, mở miệng cầu xin tha thứ.
Các thực khách không để ý tới, dùng sức đạp mạnh, có người xách băng ghế hung hăng đập.
Chưởng quầy lớn tuổi ở bên cạnh trợ trận: “Đánh đau vào, đánh hỏng bàn không cần đền, đánh chết thì ném ra ngoài đường.”
Người phụ nữ nhan sắc bình thường hai tay chống hông, nâng cằm “Hừ” một tiếng, cảm thấy mình làm chuyện ghê gớm, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lên lầu, quay về phòng.
Kinh thành to như vậy, sự kiện tương tự, ở các thành khu không ngừng xảy ra.