Các bang phái lớn của Võ Lâm minh dám mang sự giận dữ ra tay, vậy chính hợp ý hắn, đạo sĩ hoa sen của Địa tông sẽ huyết tẩy Kiếm Châu, giết chóc một phen cẩn thận.
“Ồ, Cửu Sắc Liên Hoa không thấy nữa.” Ánh mắt Thiên Cơ tìm kiếm một lát, chưa phát hiện hạt sen.
Thiên Xu truyền âm cho các đạo sĩ Địa tông:
“Cửu Sắc Liên Hoa nghĩ hẳn bị quốc sư mang đi rồi, ả đến là một phân thân, có đến mà không có về. Hoa sen nhất định ở trong tay Hứa Thất An, đi, đi giết Hứa Thất An, đoạt hạt sen.”
Truyền âm xong, nàng mê hoặc đám người Võ Lâm minh, nói: “Phân thân của quốc sư là Hứa Thất An triệu hồi đến, hắn biết rõ quốc sư là nhị phẩm cao thủ, vẫn triệu hồi đến, bày rõ là muốn dồn Tào minh chủ vào chỗ chết.
“Đáng thương Tào minh chủ đối với hắn tán thưởng có thừa, tự mình đối chiêu, giúp hắn tấn thăng ngũ phẩm, kết quả đổi lấy là lấy oán trả ơn.”
Đám người Võ Lâm minh tức giận nhìn nhìn nhau, hung tợn trừng mắt nhìn nàng.
Thiên Xu hừ một tiếng, nghênh đón ánh mắt mọi người, tiếp tục nói:
“Sao, ta nói chẳng lẽ có sai? Các vị huynh đệ Võ Lâm minh, các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, Hứa Thất An kia lấy oán trả ơn hay không? Tào minh chủ chết oan uổng hay không?”
Đám giáo chúng Võ Lâm minh nhìn nhau.
“Câm miệng!” Dương Thôi Tuyết giận quát một tiếng, tức đến râu tóc dựng đứng: “Còn dám yêu ngôn hoặc chúng, lão phu một kiếm chém ngươi.”
Thiên Xu cười lạnh nói: “Cứ việc đến!”
Một đám mật thám Hoài Vương ùn ùn tiến lên, đè chuôi đao.
Lúc này, Xích Liên đạo trưởng không chút dấu hiệu ra tay, trong tay áo chui ra một thanh phi kiếm, đánh úp về phía Kim Liên đạo trưởng ngồi xếp bằng nơi xa.
Ông!
Phi kiếm đánh vào trên tường khí vô hình, bị bắn ngược trở về, bay vút tận trời.
“Các vị, trước giúp chúng ta giết lão đạo này, quay đầu lại tìm Hứa Thất An tính sổ, như thế nào?” Xích Liên đạo trưởng cao giọng nói.
Cùng lúc hắn nói chuyện, đám đạo sĩ Địa tông không ngừng ra tay, thao túng phi kiếm công kích tường khí, nhưng chưa ai có thể đánh vỡ tầng phòng ngự này.
Đám yêu đạo Địa tông biết rõ thân phận thật sự của Kim Liên, mà nay đạo thủ cùng hắn ở trong thức hải dây dưa, khó phân thắng bại. Thật ra muốn đánh phá cục diện bế tắc này thật ra rất đơn giản, chỉ cần chém khối thân thể này của Kim Liên.
Như vậy, tàn hồn Kim Liên là bèo không rễ, vừa lúc nhân cơ hội đánh bị thương nặng, thậm chí diệt trừ lão.
Nếu có thể mang người của Võ Lâm minh kéo vào trận doanh, vậy mới thật sự hoàn toàn yên tâm.
Về phần có thể thương tổn đạo thủ hay không, cái này cũng không cần cân nhắc, bởi vì đạo thủ đến là một khối phân thân.
Thiên Cơ lập tức phụ họa: “Không sai, mọi người không cần vì việc nhỏ tranh chấp, trước giết lão đạo sĩ này rồi nói, việc này đều bởi hắn dựng lên, để hắn chôn cùng Tào minh chủ đi.”
Hắn rất thông minh chưa nói tới đối phó Hứa Thất An, bởi vì điều này tất nhiên tạo thành đám người Võ Lâm minh do dự, thậm chí phản cảm.
Phó Tinh Môn tính cách thẳng như ruột ngựa hùng hổ nói: “Hạt sen rắm chó, nếu không phải Nguyệt thị sơn trang đám người này, minh chủ cũng sẽ không chết. Lão tử bắt lão đạo sĩ chôn cùng minh chủ.”
Lúc này, Kim Liên đạo trưởng mở mắt, nhìn phía đám người Võ Lâm minh: “Tào minh chủ còn chưa chết.”
Phó Tinh Môn bước chân khựng lại, nghe vậy mở to mắt nhìn, hoài nghi mình nghe lầm, nói: “Đạo sĩ thối, ngươi nói cái gì?”
Đám người Dương Thôi Tuyết Tiêu Nguyệt Nô thân thể chấn động.
“Nguyên thần tịch diệt, sao có khả năng còn sống? Lão đạo, ngươi đừng gạt người.” Một vị môn chủ trầm giọng nói, thanh âm mang theo run rẩy rõ ràng.
“Tự nhiên có thể sống, bần đạo không lừa các ngươi.” Kim Liên đạo trưởng nói.
Ông ở trong nguy cơ bùng nổ, miễn cưỡng áp chế Hắc Liên phân thân, nhân cơ hội mở miệng, tính thuyết phục đám người Võ Lâm minh bảo vệ hắn một đoạn thời gian.
Mà Võ Lâm minh để ý nhất, là Tào Thanh Dương chết sống.
Tiêu Nguyệt Nô hít sâu một hơi, uyển chuyển đi ra, dịu dàng nói: “Xin đạo trưởng chỉ điểm, ngài nếu có thể cứu sống Tào minh chủ, sẽ là đại ân nhân của Võ Lâm minh.”
Dương Thôi Tuyết trịnh trọng hành lễ: “Xin đạo trưởng không tính toán hiềm khích trước đó, cứu Tào minh chủ một mạng.”
Phó Tinh Môn lập tức thay đổi thái độ, nhìn chằm chằm Kim Liên đạo trưởng: “Lão đạo sĩ, không, đạo trưởng, ngươi nếu có thể cứu Tào minh chủ, hôm nay Phó Tinh Môn ta liều mạng cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn.”
Người còn lại phụ họa, thỉnh cầu Kim Liên đạo trưởng cứu người, lời lẽ vô cùng cung kính.
Kim Liên đạo trưởng lắc lắc đầu: “Kẻ các ngươi cần cầu không phải ta, là Hứa Thất An.”
Tiêu Nguyệt Nô khẽ mở to đôi mắt đẹp, kinh ngạc nói: “Hứa Ngân la?”
Điều, điều này sao lại nhấc lên quan hệ với Hứa Ngân la? Hắn cũng không ở đây… Một đám môn chủ bang chủ nhìn nhau.
“Đạo trưởng, ngươi nói mau, sốt ruột chết ta rồi, vì sao Hứa Ngân la có thể cứu minh chủ?” Phó Tinh Môn vừa tò mò vừa cuống.
Người khác nhìn chằm chằm Kim Liên đạo trưởng.
“Lấy tính tình đạo thủ Nhân tông, sát phạt quyết đoán, khi nghênh địch chưa từng nương tay, nhưng bần đạo vừa rồi tận mắt thấy nàng hút ra hồn phách Tào minh chủ, mang hắn đi…”
Đạo sĩ Địa tông vừa rồi cũng từng nói, đạo thủ Nhân tông sát phạt quyết đoán, tuyệt không nương tay… Nghe được lời này, ánh mắt Tiêu Nguyệt Nô chợt lóe, trong lòng có phán đoán, nhẹ nhàng nói:
“Là vì Hứa Ngân la?”
Kim Liên đạo trưởng gật đầu: “Nghĩ hẳn Hứa Ngân la ở trước khi triệu hồi đạo thủ Nhân tông, đã từng cầu tình cho Tào minh chủ đi.”
Phó Tinh Môn cười ha ha, hai nắm tay dùng sức đấm: “Nghĩ hẳn chính là như thế, Hứa Ngân la cao thượng, không uổng công ta đêm qua giúp hắn.”
Dương Thôi Tuyết vuốt râu mà cười, tâm tình tốt: “Tào minh chủ giúp hắn tấn thăng ngũ phẩm, nhân tình này xem như cho đúng rồi.”
Môn chủ Thiên Cơ môn phụ họa nói: “Không sai, thật ra cẩn thận ngẫm lại, Hứa Ngân la hiệp nghĩa chi sĩ phẩm tính cao thượng như vậy, sao có khả năng không làm ra nhắc nhở, để quốc sư rõ Tào minh chủ không phải là sinh tử đại địch.”
Bang chúng Võ Lâm minh đắm chìm ở trong vui sướng minh chủ “mất mà trở lại”, nhưng cũng chưa thả lỏng cảnh giác, vừa đề phòng đạo sĩ Địa tông cùng mật thám Hoài Vương, vừa thong thả tới gần Kim Liên đạo trưởng.
Vừa vặn lúc này, từng luồng khí tức nhanh chóng tới gần, đám người Thiên Địa hội giết trở lại rồi.
“Đáng chết!”
Thiên Cơ thầm mắng một tiếng, đã biết việc không thể làm nữa.
Nếu chỉ có đám người Võ Lâm minh, bọn họ liên thủ đạo sĩ Địa tông, còn có thể buông tay liều một phen. Nhưng nếu là lại thêm đám người Sở Nguyên Chẩn Lý Diệu Chân, cố tử chiến, chỉ còn đường chết.
“Đi!”
Thiên Xu càng thêm quyết đoán, trực tiếp mang theo cấp dưới, hướng một phía khác rút lui.
Đám yêu đạo Địa tông theo sát sau đó.
“Ngăn bọn hắn lại!”
Trong Thiên Địa hội và Võ Lâm minh đồng thời có người quát.
Lý Diệu Chân chân đạp phi kiếm, đi trước làm gương, con ngươi của nàng rút đi màu đen, chuyển hóa thành màu lưu ly tinh thuần, hướng tới đám người chạy trốn mở ra bàn tay.