Nếu dùng hạt sen điểm hóa tay phải, tay phải sẽ nói: làm màu còn phải dựa vào ta. Quần lót nói: ngươi mang ta đặt ở đâu?
Thuốc lá nói: hai ngươi đều câm miệng, ngậm ta.
Vỏ đao nói: ngươi con mẹ nó đâm ta một lần nữa thử xem?
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An ôm bụng cười to.
“Ài! Chỉ có thể tự tìm vui, không thể chia sẻ…”
Hắn chậm rãi thu liễm nụ cười, một tay chống cằm, một bàn tay khác đầu ngón tay nhàm chán gõ mặt bàn, cảm giác mình rất có bầu không khí “Có hẹn không đến đêm qua nửa, nhàn gõ quân cờ đánh đèn hoa”.
Trăng tròn treo cao, ánh trăng lạnh lùng bị màn cửa sổ bằng lụa mỏng che ở ngoài phòng, côn trùng kêu vang lúc trầm lúc bổng, thể hiện ban đêm yên tĩnh.
Trên giá gỗ bên cửa sổ bày một lư hương đầu thú, đốt hương liệu đuổi muỗi. Trong núi nhiều muỗi, ban đêm không đốt nhang đuổi muỗi, căn bản không có cách nào ngủ.
Đương nhiên, võ giả lục phẩm trở lên không cần để ý muỗi đốt.
Bất tri bất giác, ba canh giờ trôi qua, ánh trăng biến mất không thấy nữa, ngoài cửa sổ sắc trời trong trẻo.
Trong quá trình này, Hứa Thất An nhìn hạt sen từng chút một héo rũ, nhìn hắc kim trường đao chậm rãi lột xác, nó chưa trở nên sắc bén, nhưng cho người ta cảm giác không là vật chết nữa, nó giống như sống rồi.
Hạt sen trắng noãn hoàn toàn héo rút, rơi xuống đất.
“Ông!”
Hắc kim trường đao trong tiếng ngân vang, tự bay lên, vòng quanh Hứa Thất An bay múa.
Nó tựa như rất thân cận Hứa Thất An, tựa như con non thân cận cha mẹ của mình.
Cảm giác thật kỳ diệu, tuy nó vẫn là một thanh đao, nhưng cho ta cảm giác lại là vật sống, giống đứa nhỏ, cũng giống vật cưng… Khóe miệng Hứa Thất An không tự giác nhếch lên.
Nhìn hắc kim trường đao bay múa qua lại ở trong phòng, Hứa Thất An không khỏi nhớ tới con Husky mình kiếp trước nuôi, cũng là nhảy nhót như vậy, lúc vui vẻ còn có thể không ngừng dùng đầu chó húc mình.
Ý tưởng này vừa toát ra, hắn liền thấy hắc kim trường đao phiêu dật một cú xinh đẹp, mũi đao nhắm vào hắn, ‘vù’ bắn tới.
Đừng đừng đừng, sắp chết rồi… Hứa Thất An biến sắc hẳn.
Đinh!
Không kịp né tránh, chỉ có thể mở ra Kim Cương Thần Công, ngực bị liền húc một chút, tựa như bị kim hung hăng đâm một cái, đau đớn vô cùng.
Hắc kim trường đao lực lượng tăng vọt rồi nha, trước kia ta từng thử cắt chính mình, hoàn toàn không đau… Hứa Thất An đen mặt, xoay người, yên lặng thừa nhận bội đao thích “dụi đầu”.
Đinh! Đinh! Đinh!
Hắc kim trường đao tựa như Husky ngáo, không ngừng dùng “đầu” húc sau lưng Hứa Thất An, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Ta nếu là chưa tu thành Kim Cương Thần Công, có thể trở thành chủ nhân đầu tiên bị bội đao của mình “yêu chết”, may mà ta có môn hộ thể thần công này, ừm, đây cũng là một bộ phận của khí vận.
Qua hồi lâu, hắc kim trường đao thân thiết đủ rồi, nhẹ nhàng đáp ở mặt bàn.
Hứa Thất An nắm lên chuôi đao, đặt ngang trước người, nhìn chăm chú vào thân đao, thấp giọng nói: “Kế tiếp chính là ban tên cho ngươi.”
Căn cứ ý kiến của Chung Ly, ban tên là một khâu rất quan trọng trong nhận chủ, tuyệt thế thần binh có linh tính, một khi có tên, sẽ không sửa đổi nữa.
Ai ban tên cho nó, người đó chính là chủ nhân của nó.
Trấn Quốc kiếm tên “Trấn Quốc”, là vị khai quốc hoàng đế kia ban cho tên.
Bởi vậy, ý nghĩa tồn tại của Trấn Quốc kiếm, đó là trấn áp vận mệnh quốc gia. Cho nên, Hứa Thất An có thể sử dụng nó.
Đặt tên, đối với tuyệt thế thần binh có ý nghĩa vượt quá tưởng tượng, tương đương với định nghĩa cho sự tồn tại của nó.
Mà đối với chủ nhân mà nói, đây cũng là một lần vấn tâm, một lần phát chí nguyện to lớn.
Đặt tên gì hay đây… Hứa Thất An trầm ngâm hồi lâu, không biết làm sao, hắn bỗng có loại cảm giác nhiệt huyết trào dâng, giống như trong cõi nào đó có giao cảm với thiên địa.
Hắn có loại dự cảm, quyết sách cực kỳ quan trọng trong cuộc đời đang chờ đợi hắn.
Hắn không hiểu sao cảm thấy phòng quá nhỏ, nóc nhà quá thấp, không chứa nổi một bầu khí phách của hắn.
Rầm!
Hắn đẩy ra cửa phòng, rời khỏi sân, đi mãi ra bên ngoài, đi tới đỉnh một chỗ vách đá.
Lúc này sắc trời trong lành, gió núi gào thét, thổi bay mái tóc dài cùng góc áo hắn, cả người đều giống như bay lên, có thể cưỡi gió mà đi bất cứ lúc nào.
“Ta là dị giới du khách, ở trong thế giới này, không kính thần không lễ Phật, không bái quân vương cùng thiên địa, chỉ có một tâm nguyện, đó là trên đời thiếu một ít chuyện bất bình, lê dân thương sinh có thể sống giống con người hơn, mà không phải gia súc, không hy vọng vụ án diệt thành Sở Châu xảy ra lần nữa…
“Gọi ngươi “Thái Bình” đi, theo ta, chém hết chuyện bất bình, vì thương sinh khai thái bình! Vì vạn thế khai thái bình!”
Hắn giơ cao trường đao, chỉ cảm thấy lòng như lưu ly, suy nghĩ thông suốt.
Rắc!
Pháp khí ngọc bội Giám chính tặng, dùng để che chắn khí vận, xuất hiện vết rạn.
Giờ khắc này, Thái Bình Đao có cảm, bộc phát ra đao ý ngút trời, lao thẳng trong mây, phá tan tầng mây đỉnh núi Khuyển Nhung.
Giờ khắc này, Khuyển Nhung sơn nổi lên hiện tượng lạ, cuồng phong gào thét, thổi tan mây mù quanh năm không tiêu tan, thổi bay vô số cành khô lá cây, xanh tươi rậm rạp lay động, nhìn từ nơi xa, giống như cả ngọn núi đều đang lay động.
Động tĩnh như vậy, kinh động từng vị cao thủ của tổng bộ Võ Lâm minh ở Khuyển Nhung sơn, bao gồm Dương Thôi Tuyết Tiêu Nguyệt Nô đám môn chủ bang chủ nghỉ ở trên núi.
“Đã xảy ra cái gì?”
“Địch tấn công, có phải có địch tấn công hay không, mau gọi mọi người dậy.”
“Hiện tượng lạ đáng sợ như thế, đến là thần thánh phương nào, chẳng lẽ là tam phẩm?”
“Có thể là đạo thủ Địa tông trả thù hay không!”
Từng vị cao thủ lao ra khỏi phòng, thậm chí không kịp đốt nến.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng chuông du dương lại dày đặc quanh quẩn ở trong thiên địa, quanh quẩn ở mỗi ngõ ngách của Khuyển Nhung sơn.
Đây là tiếng chuông cảnh giới cao nhất, nói cho các bộ chúng trong núi, phòng bị địch tấn công.
Cao thủ Võ Lâm minh ùn ùn lao ra khỏi phòng, tới chỗ trống trải, tận mắt thấy hiện tượng lạ đáng sợ, trong thiên địa giống như chỉ còn lại có cuồng phong, từng luồng khí cuốn ngược lên trên, cuốn lên đá vụn, lá cây, cành khô vân vân.
Thiên địa dị tượng đáng sợ như thế, sớm vượt qua cực hạn của phàm nhân.
Tiêu Nguyệt Nô khoác một cái áo choàng màu đỏ hồng, bao phủ dáng người linh lung nhấp nhô, nàng bên trong mặc áo màu trắng, chuyện xảy ra đột ngột, căn bản không có thời gian mặc váy lụa phức tạp.
Trang sức cũng bị bài trừ, chỉ dùng một dải lụa vàng nhạt búi mái tóc đen lên.
Nàng nhanh nhẹn nhảy lên nóc nhà, nhìn chung quanh, thấy được Dương Thôi Tuyết mấy người quen.
“Chuyện gì vậy?” Thanh âm Tiêu Nguyệt Nô lạnh lùng, nắm chặt cây quạt gấp nan bạc trong tay.
“Hoặc là lão tổ tông phá quan rồi, hoặc là địch tấn công.” Phó Tinh Môn trầm giọng nói: “Ta cũng vừa đi ra.”
Đám môn chủ bang chủ sắc mặt nghiêm túc, trận địa sẵn sàng đón quân địch.