Mang sự tình nói đơn giản một lần, sau đó thật cẩn thận nhìn về phía cương thi, quan sát phản ứng của nó.
Thây khô nghe xong, khuôn mặt tiều tụy lộ ra vẻ mặt thất vọng nhân tính hóa.
“Cũng đúng, hắn rời khỏi chưa tới một năm, cho dù muốn trả ta… Cũng không có khả năng nhanh như vậy, là ta hy vọng xa vời rồi.”
Nó dừng một chút, lặng lẽ nói: “Hắn bảo ngươi truyền câu này cho ta? Là đang cảnh cáo ta đừng ý đồ cướp lấy tinh huyết, phá vỡ phong ấn! Ngày đó hắn mang ta phong ấn ở đây, từng làm ước định với ta, hoặc là ở nơi này chịu đựng cô độc cùng tịch mịch, vĩnh viễn chờ đợi.
“Hoặc là chết! Ài, ta lựa chọn sống tạm.”
Cương thi kh ủng bố quái dị này bị phong ấn? Mà người phong ấn nó, chính là nam tử áo xanh ngẫu nhiên gặp trong hồ, không phải tổ tông không phải sư môn trưởng bối, là vị nam tử áo xanh kia…
Mà tất cả cái này, là chuyện chỉ xảy ra không đến một năm? Đợi một chút… Công Tôn Tú nhớ tới tình huống nơi đây sụp xuống, suốt cả quãng đường, nàng bỗng nhiên có điều tỉnh ngộ.
Ung Châu thành những năm gần đây không có động đất, nhưng ngôi mộ lớn này từng xảy ra sụt lún quy mô cực lớn, kết hợp lời cương thi mới vừa rồi, trong lòng Công Tôn Tú đã có phán đoán.
Ở trong một năm qua, thời điểm nào đó không ai biết, vị nam tử áo xanh kia từng tới địa cung, cũng từng xảy ra một hồi chiến đấu kinh thiên động địa với thây khô, dẫn tới địa cung sụp xuống.
Trời ơi… Công Tôn Tú như thở phào phun ra một hơi, trong lòng dâng lên sóng triều ngập trời,
Người, người nọ rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế mà lại đáng sợ như thế… Võ phu giữa trưa ở trong lâu thuyền kinh hãi há hốc miệng, rốt cuộc biết người trẻ tuổi kia giữa trưa là người đáng sợ cỡ nào.
Khó trách, khó trách hắn có thể đoán trước thời tiết, đây chỉ là một góc của tảng băng trôi trong thủ đoạn quỷ thần khó lường của hắn.
… Sắc mặt Thanh Cốc lão đạo đã có giật mình, lại có kinh ngạc, lão đoán chắc vị nam tử áo xanh kia không phải hạng người phàm tục, lại không ngờ được là nhân vật thần tiên cỡ này.
Vẫn là đánh giá thấp rồi.
“Các ngươi vận khí tốt, ta liền không giết nữa.
“Ngươi vẫn là đến rồi.”
Dây thanh của thây khô như là thối rữa rồi, tiếng nói chuyện khàn khàn khó nghe, nhưng thích cười quái dị khặc khặc, làm người ta nghe mà sợ hãi.
Đến rồi? Ai đến rồi… Trong lòng mọi người rùng mình, ùn ùn quay đầu nhìn lại, ánh lửa nhảy nhót, chiếu ra một bóng người mơ hồ không rõ, cả người lầy lội, trong tay cầm một thanh đao.
“Đi ngang qua Ung Châu, đến thăm ngươi chút.”
Bóng người đột nhiên xuất hiện kia cười nói.
Hắn vừa mở miệng, Công Tôn Tú lập tức nghe ra giọng hắn, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Từ, Từ tiền bối…”
Vài tên võ phu giữa trưa may mắn gặp cao thủ thần bí Từ Khiêm, mặt lộ vẻ mừng như điên, vị đại nhân này vật đến rồi, ý nghĩa bọn họ hoàn toàn an toàn, tính mạng không đáng lo nữa.
Hắn chính là vị cao thủ thần bí kia Tú Nhi nói, cao thủ phong ấn cương thi… Trong lòng Công Tôn Hướng Minh hiểu ra.
Bóng người Hứa Thất An quỷ dị biến mất, xuất hiện ở giữa thây khô cùng đám người Công Tôn Tú, giọng điệu hơi tỏ ra nôn nóng, làm người ta cảm giác tâm tình không tốt:
“Mau cút đi, đến bên ngoài chờ ta.”
Đám người Công Tôn Tú như được đại xá, sớm không có tâm tư thăm dò bảo vật, vừa lăn vừa bò rút lui ra bên ngoài.
Thây khô không ngăn cản, chờ sau khi mọi người rời khỏi, hắn nhìn về phía Hứa Thất An, kinh ngạc nói:
“Vừa rồi là thủ đoạn của Cổ Thần.”
“Chuẩn xác mà nói, là thủ đoạn của Nam Cương cổ tộc.”
Hứa Thất An sửa đúng một câu, vẫy tay hút đến cây đuốc bên chân, giơ cao, chiếu sáng lên bộ dáng tiều tụy đáng sợ của thây khô.
“Lần này tới tìm ngươi, muốn là kính nhờ ngươi hỗ trợ, ừm, từ trên người ngươi lấy vài thứ.”
Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, giơ cây đuốc, nói: “Mượn ngươi móng tay, nọc độc cùng thi khí dùng một chút.”
Thây khô nói: “Ngươi muốn luyện pháp khí?”
Hứa Thất An gật gật đầu.
Thây khô mặc hoàng bào rách nát chưa đáp ứng, bỗng nhiên nhìn chằm chằm hắn, trong con mắt đen sì hiện lên hào quang sâu thẳm:
“Ngươi bị phong ấn rồi.”
… Hứa Thất An cười nói: “Ánh mắt không tệ.”
Không hổ là thân thể của cao thủ ít nhất nhất phẩm lột ra, cấp bậc này, liếc một cái liền nhìn ra trạng thái thân thể của ta có vấn đề.
Ánh mắt thây khô khẽ lóe lên.
Hứa Thất An chẳng hề để ý cười nói:
“Ta ý đồ noi theo chủ công ngươi, vì thế hành thích vua xưng đế, bị đương đại nhất phẩm thuật sĩ, giám chính phục giết. Hôm nay tu vi bị phong ấn.”
Nói xong, Hứa Thất An cởi vạt áo, cho hắn xem cái đinh được khảm ngoài thân mình.
“Ngươi?”
Thây khô khẽ biến sắc: “Quái vật kia trong cơ thể ngươi đâu? Hắn vì sao chưa đi ra gặp ta.”
Thây khô thật sự coi trọng là Thần Thù hòa thượng, mà không phải Hứa Thất An làm kí chủ, nhưng sau khi nhìn thấy những cái đinh này, hắn bỗng ý thức được không thích hợp.
Tiểu tử này như thế nào bằng vào năng lực của mình, đối kháng được phong ấn có thể nói trí mạng này?
“Hắn ngủ say rồi, ngày đó sau khi hành thích vua, ta cùng với hắn liên thủ đối địch nhất phẩm thuật sĩ, không địch lại, ta bị phong ấn, hắn thì lâm vào ngủ say. Đúng rồi…”
Hứa Thất An cười tủm tỉm nói: “Ta đã tấn thăng tam phẩm Bất Tử Chi Khu.”
“Bất Tử Chi Khu, khó trách…”
Khó trách hắn bị phong ấn như vậy, còn có thể hoạt bát nhảy nhót.
Vẻ mặt thây khô lập tức trở nên phức tạp, lúc trước, tiểu tử này tu vi nông cạn, chẳng qua là một con kiến.
Lúc này mới bao lâu?
Đã bước vào tam phẩm võ phu, cảnh giới Bất Tử Chi Khu.
Hắn châm chước một phen trạng thái bây giờ của mình, đại bộ phận lực lượng đều bị phong ấn, căn bản không thể đối phó một tam phẩm võ phu, tuy tiểu tử này cũng bị phong ấn, nhưng quái vật kia ngủ say trong cơ thể, nếu đánh thức…
Năng lực Tâm Cổ rất hữu dụng, tuy chỉ là dẫn đường bé nhỏ không đáng kể, căn bản chưa nói tới khống chế… Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, mặt ngoài bình tĩnh như cũ.
“Ta sẽ không lấy không thứ của ngươi, ta sẽ thử giúp ngươi tìm vị chủ công kia. Trên thực tế, sau ngày đó, ta vẫn luôn chú ý chủ công của ngươi, điều tra vương triều Đại Lương.”
Hứa Thất An lần nữa lợi dụng Tâm Cổ làm ra dẫn đường.
Mắt thây khô sáng lên, sức chú ý đều bị đề tài này hấp dẫn.
Cái này cũng không phải năng lực Tâm Cổ cường đại bao nhiêu, mà là đề tài kiểu này, bản thân đã là điều thây khô chú ý nhất.
Tâm Cổ chỉ là tạo ra tác dụng phụ trợ, khiến chú ý càng chú ý hơn, quan tâm càng quan tâm hơn, do đó sẽ không phân tâm việc khác, ví dụ như đâm sau lưng Hứa Thất An.