Bốn hôm sau, hai người tới một địa giới tên là Bình Châu.
Hứa Thất An dắt con ngựa cái nhỏ, đi ở trên đường cái, hôm nay ánh mặt trời sáng lạn, Hứa Thất An tâm tình rạng rỡ.
Mộ Nam Chi ngồi ở lưng ngựa, lật xem 《 Đại Phụng địa lý chí 》, nghiêm trang nói:
“Bình Châu là địa phương tốt nha, khoáng sản phong phú, sản xuất nhiều đồ sứ…”
Đọc một lát, sắc mặt nàng suy sụp: “Đáng tiếc không có đồ ăn ngon.”
Không có đồ ăn ngon… Hứa Thất An chợt thấy vô vị.
“Nhưng phụ nữ Bình Châu càng thêm long lanh, đẹp mà không tầm thường, hơn nữa đa tình.”
Mộ Nam Chi sau đó bổ sung.
Đa tình, mặc kệ là hình dung nam nhân hay nữ nhân, đều ý nghĩa rất dễ dàng câu dẫn lên giường…
Mắt Hứa Thất An sáng lên, trong đầu hiện lên câu lan cùng thanh lâu.
Địa phương tốt nha!
“Ngươi xem ngươi xem, ta tùy tiện nói, ngươi liền hăng hái rồi!”
Mộ Nam Chi chỉ vào hắn, lớn tiếng nói.
A? Gạt người à… Hứa Thất An chợt thấy vô vị.
Tới gần bữa trưa, hai người rốt cuộc vào thành, Hứa Thất An nhìn chằm chằm tiểu nương tử ven đường, phát hiện phần lớn nhan sắc thường thường, Mộ Nam Chi đến nơi đây, tựa như trở về nhà.
Đột nhiên, hai người nghe thấy tiếng kèn Xona, tấu vang nhạc khúc giàu tiết tấu, kèm theo từng đợt tiếng trống nặng nề, nhưng giàu tiết tấu tương tự.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội nhân mã chậm rãi đến, đằng trước giơ cao cờ xí: Đông Hải Long Cung!
Trung tâm đội ngũ là một cỗ kiệu, nó không có nóc, dùng màn che thay thế.
Trên ghế dựa lớn trải da thú cùng gối mềm, có hai nữ một nam ngồi: 嫐.
Xuyên thấu qua màn che mỏng manh, nam tử trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng bề ngoài cực phẩm rõ ràng có thể thấy được, hai tay hắn đều ôm một nữ tử, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị.
Giống như là phi thường hưởng thụ cảm giác trái ôm phải ấp, thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm với các nàng.
Thu hút ánh mắt người ta nhất, là hai nữ tử kia mặc ít vải, dáng người đầy đặn như ẩn như hiện.
Các nàng là tuổi thiếu phụ mê người nhất của nữ tử, mắt sáng như sang, đôi lông mày thanh tú như than vẽ, ngũ quan tinh xảo.
Bề ngoài các nàng hầu như giống nhau, nhưng một người lạnh lùng, một người lười biếng quyến rũ, đều nửa dựa vào trong lòng nam nhân, lộ ra vẻ mặt ngọt ngào.
Hai quả đào mật thành thục này, tùy tiện lấy ra một người, cũng là loại mỹ nhân đỉnh cấp.
Một khi có đôi có cặp, vậy ý nghĩa sẽ khác.
Hứa Thất An bình tĩnh thu hồi ánh mắt, hắn sâu sắc phát hiện cảm xúc hâm mộ ghen tị của người đi đường xung quanh, đương nhiên, hắn có thể phát hiện loại cảm xúc này, không có bất cứ liên quan gì với chính hắn cũng hâm mộ ghen tị.
Đông Hải Long Cung là thế lực giang hồ gì? Hoa tỷ muội sinh đôi… Hứa Thất An lẩm bẩm, không đành lòng nhìn nữa, dắt con ngựa cái nhỏ, nhanh chóng đi xa.
…
Một đường dò hỏi, hai người tới khách sạn lớn nhất Bình Châu.
Bình Châu phi thường giàu có, dựa vào quặng sắt cùng đồ sứ phong phú, thêm ngoài thành bến tàu thuỷ vận, buôn bán phát triển.
Mộ Nam Chi xem xong 《 Đại Phụng địa lý chí 》 cảm thấy nơi này không có đồ ăn ngon, thật ra trong phố xá sầm uất có các loại cửa hàng, bán các loại đặc sản cùng đồ ăn vặt.
“Tài Nguyên khách sạn” lớn nhất trong thành, có lầu chính cao ba tầng xa hoa.
Phía sau còn có mấy nhã viện, cung cấp cho khách nhân tài lực hùng hậu, ví dụ như Hứa Thất An chó nhà giàu như vậy.
Khách sạn này còn có một đặc sắc thật lớn, khách nhân ở trong nhã viện, khi vào ở, điếm tiểu nhị sẽ dâng bức họa cô nương trong “Thanh Từ các” thanh lâu quy mô lớn nhất trong thành.
Khách nhân chọn trúng người nào, khách sạn sẽ thay ngươi gọi vị cô nương đó tới.
“Ồ, chủ khách sạn và chủ Thanh Từ các là cùng một người.”
Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ, sau đó ở trong ánh mắt lạnh như băng của Mộ Nam Chi, lưu luyến mang bức họa ném trả tiểu nhị, nói:
“Không cần, tư sắc bình thường, ta không coi trọng.”
Tiểu nhị khách sạn cuống quít đỡ bức họa, một xấp mỏng manh, nghe vậy, thuận thế nhìn nhìn Mộ Nam Chi.
“Vậy khách quan tự tiện, có gì cần, cứ dặn dò, ngoài sân luôn có người chờ.”
Hắn tươi cười đầy mặt xoay người, bĩu môi.
Chỉ nhan sắc bà dì này, cô nương nào của Thanh Từ các không mạnh hơn nàng gấp mười gấp trăm lần?
Vị khách quan này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, tuy nói tướng mạo thường thường lại ra tay hào phóng, sao lại nhìn trúng một nữ tử tuổi vừa lớn, vừa không có nhan sắc?
Chẳng lẽ là có sở thích kỳ quái…
Đương nhiên, sở thích thế nào cũng không kỳ quái, tiểu nhị khách sạn còn từng thấy đại gia thích thảm lục thiếu niên*, ban đêm trông ở ngoài sân, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi của thảm lục thiếu niên, quả nhiên là khiến người ta cúc hoa căng thẳng.
(*: một thành ngữ TQ, nói về các thiếu niên trẻ tuổi, được bao trong mối quan hệ đồng tính)
Hứa Thất An cùng Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân ngồi ở trong sân uống rượu vàng, dùng bữa trưa, bên chân đặt lò lửa nhỏ, hâm nóng rượu vàng ngâm gừng thái sợi cùng hương liệu.
“Lúc này lại có trứng gà thì tốt rồi, đập bỏ vào trong rượu vàng cùng nhau nấu…”
Hứa Thất An bỗng nhớ tới khẩu vị uống rượu vàng của lão cha kiếp trước.
Lúc này, một nữ tử mặc váy dài màu chàm, không trải qua đồng ý, đã đẩy ra cửa sân.
Ánh mắt nàng quét một vòng, thản nhiên nói: “Vị huynh đài này, chủ nhân nhà ta ở sân này, hy vọng huynh đài từ bỏ những thứ yêu thích.”
Nàng thần thái kiêu căng, nhưng làm việc coi như quy củ, từ trong tay áo lấy ra một đĩnh vàng:
“Đây là chủ nhân nhà ta bồi thường cho ngươi.”
Hứa Thất An nhận ra quần áo trên người nàng, chính là đội ngũ không lâu trước đó ở trên đường ngẫu nhiên gặp, giơ cờ xí “Đông Hải Long Cung”.
Nam nhân nghi là cung chủ Long cung kia, trái ôm phải ấp một đôi hoa tỷ muội sinh đôi.
Hứa Thất An nghiêng đầu, nhìn về phía Mộ Nam Chi, trưng cầu ý kiến của nàng.
Người sau lắc đầu, cười.
Nàng cao hứng ở chỗ, Hứa Thất An sẽ luôn cho nàng sự tôn trọng lớn nhất, mọi việc đều phải trưng cầu ý kiến của nàng, đối với Mộ Nam Chi mà nói, đây là thể nghiệm rất mới lạ.
Nàng cảm thấy mình được người ta coi trọng, cảm thấy khi ở chung cùng hắn, địa vị hai người là ngang hàng, mà không phải quan hệ phụ thuộc.
“Xin lỗi, một đường bôn ba, bụi bặm mệt mỏi, chúng ta không muốn đổi chỗ.”
Hứa Thất An uyển chuyển từ chối nữ tử váy dài màu chàm.
Nàng cau lông mày thanh tú, nhưng cũng không nói gì, thu hồi đĩnh vàng, xoay người muốn đi.
“Hôm nay, ngươi không chuyển, cũng phải chuyển!”
Đột nhiên, tiếng cười lạnh truyền đến, vị nam tử tuấn mỹ nghi là cung chủ Đông Hải Long Cung kia vượt qua bậc cửa, cao ngạo ngang ngược nói.
Hắn mặc áo bào nền màu đen, thêu sợi tơ vàng bạc, vòng đeo kêu đinh đương, khí chất hoa quý đập vào mặt.
Hứa Thất An nhìn lướt qua, ở trên người hắn ít nhất thấy ba chỗ trở lên du quy*.
(*: vượt quy củ. Thời phong kiến quy định về màu sắc, trang phục, trang sức… được sử dụng rất nghiêm ngặt, chủ yếu là tránh đề cập tới hoàng gia và những điều cấm kỵ)