Đông Phương Uyển Thanh cúi đầu đọc nội dung trên thư một lần nữa, mắt đẹp nhộn nhạo sóng nước, như bị lời nói bên trên làm cảm động.
“Hôm qua hắn vô duyên vô cớ tìm đối phương gây sự, ta còn cảm thấy kỳ quái, không giống phong cách ngày xưa của hắn. Hôm nay nghĩ đến, hắn là cố ý gây sự âm thầm đạt thành ước định với người ta.” Muội muội lạnh lùng như núi băng nhíu mày nói.
Thục nữ kiều mỵ động lòng người than nhẹ một tiếng: “Thôi, hắn muốn tự do thì cho hắn tự do. Nửa năm qua, hắn quả thật không vui vẻ. Chờ xử lý xong sự kiện đó lại mang hắn tìm về.”
…
Con đường núi nào đó rời xa Bình Châu, hai con ngựa chạy chậm tiến lên.
“Từ huynh ngươi thay ta để lại thư, viết những gì?”
“Từ huynh con ngựa này của ngươi thực tuấn, chở hai người vẫn thoải mái có thừa, là ngựa chiến nhỉ.”
Trong tay Lý Linh Tố cầm một bầu rượu, phong thần tuấn lãng, tươi cười rạng rỡ.
Hứa Thất An liếc hắn một cái, không thể không nói, đây là một giống đực rất có sức quyến rũ, chỉ cần là kẻ mê cái đẹp, thì nhất định sẽ sinh ra hảo cảm đối với hắn.
Mà trên đời, đại bộ phận mọi người đều là mê cái đẹp.
“Người này là ai? Dong dài, mãi không thôi.”
Mộ Nam Chi dựa nửa người vào trong lòng Hứa Thất An, nhỏ giọng nói thầm.
Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân là nữ tính hiếm thấy, thờ ơ đối với nam nhân giá trị nhan sắc cao. Nam nhân cũng tốt, nữ nhân cũng thế, ở trong mắt nàng đều là người xấu xí.
Hứa Thất An truyền âm nói: “Hắn là sư huynh của Lý Diệu Chân, chúng ta hành tẩu giang hồ, chú ý khiêm tốn thu mình, ngươi đừng mang thân phận chân thật của ta lộ ra.”
Mộ Nam Chi nghe vậy, nhất thời cảm thấy thú vị, tựa cười mà không cười liếc Lý Linh Tố một cái.
Người sau trở về một nụ cười lễ phép vừa đủ, đáp lời nói:
“Vị này là tẩu tử?”
Không đợi Hứa Thất An đáp lời, Mộ Nam Chi giành trước giải thích:
“Không phải, chỉ là kết bạn du lịch giang hồ mà thôi.”
Lấy tính cách ngạo kiều của nàng, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình cùng Hứa Thất An có quan hệ, người qua đường mà thôi, Lý gì gì này, là sư huynh của Lý Diệu Chân, miễn cưỡng tính là nhân vật.
Trong lòng Lý Linh Tố rùng mình, mồ hôi lạnh ở lưng “vù” toát ra, thầm nhủ sức quyến rũ chết tiệt này của ta, lúc này còn chưa quen thuộc với vị đại tẩu này đâu, nàng đã vội vã phủi sạch quan hệ với nam nhân của mình…
Thánh tử Thiên tông thật cẩn thận quan sát Hứa Thất An, thành khẩn bổ sung nói:
“Tẩu tử khí chất xuất chúng, khác với những kẻ xinh đẹp lẳng lơ kia, cùng Từ huynh quả thực là một đôi trời đất tạo nên, phi thường xứng đôi.”
Đúng, phương diện dung mạo, hai người bọn họ tuyệt đối xứng.
Mộ Nam Chi vẻ mặt rụt rè, nhìn không ra là hài lòng, hay là không cho là đúng.
Nàng nghiêng đầu đánh giá Lý Linh Tố, bỗng nhiên “A” một tiếng:
“Tiểu tử này giống với ngươi, đều giỏi lời ngon tiếng ngọt, cho nên mới có thể dỗ đôi tỷ muội kia yêu thương nhung nhớ?”
Này này, ngươi đây là đang phá quan hệ chúng ta đó… Hứa Thất An ở vòng eo mềm mại của nàng véo một cái, mặt không biểu cảm, không làm trả lời.
Thánh tử Thiên tông nghe vậy, mắt sáng lên: “Từ huynh cũng là người phong lưu.”
Lời này tựa như chọc đến chỗ đau của Mộ Nam Chi, nàng cười nhạo nói: “Nữ nhân hắn câu dẫn, cũng không kém đôi hoa tỷ muội kia của ngươi, không, là kém nhất cũng không kém đôi hoa tỷ muội đó của ngươi.”
Hứa Thất An thản nhiên nói: “Nàng nói đùa với ngươi đó.”
Lại véo một phát ở vòng eo của nàng, Mộ Nam Chi đau tới mức khóe mắt trào nước mắt, dỗi quay đầu đi.
Lý Linh Tố cười cười, vị đại tẩu này hiển nhiên là đang thổi phồng thay nam nhân của nàng, không, là đang thổi phồng thay chính nàng.
Đại tẩu khí chất không tệ, điểm ấy là sự thật, nhưng phương diện dung mạo thật sự một lời khó nói hết, đừng nói so với Thanh tỷ Dung tỷ, dù là nữ tỳ trong Đông Hải Long Cung, dung mạo đều hơn xa nàng.
Đi một lát, Hứa Thất An thấy nơi xa có một dòng suối, liền nói ngay:
“Ở bên dòng suối nghỉ ngơi một nén nhang.”
Không đợi thánh tử Thiên tông đáp lại, vỗ mông con ngựa cái nhỏ, hướng dòng suối nhỏ chạy đi.
Lý Linh Tố lập tức đuổi theo, chỉ thấy họ Từ xoay người xuống ngựa, lại mang thê tử nhan sắc bình thường ôm xuống khỏi lưng ngựa, sau đó rút ra một cây bàn chải lông mao lợn, rửa sạch mũi cho ngựa.
Đại Phụng mã chính, ba mươi dặm chải mũi ngựa một lần, mục đích là phòng ngừa mũi ngựa dính quá nhiều tro bụi, dẫn tới ngựa hít thở không thông thuận, ảnh hưởng cơ năng thân thể nó.
Lý Linh Tố tính nhẩm một chút, bọn họ rời khỏi Bình Châu, chọn một con đường núi, một đường chạy như điên, xấp xỉ được hơn ba mươi dặm.
Hắn từng tòng quân? Nhân sĩ giang hồ tầm thường, không có ý thức ba mươi dặm chải mũi ngựa một lần… Lý Linh Tố thầm đoán.
“Từ huynh, cho ta mượn bàn chải dùng chút.”
Lý Linh Tố cười tủm tỉm ghé tới, nói: “Từ huynh trước kia là người của triều đình?”
Hứa Thất An gật đầu một cái: “Từng làm việc ở Ngự Đao vệ kinh thành, về sau đắc tội thượng cấp, bị cách chức.”
“Đắc tội thượng cấp?”
“Ừm, hắn tên Hứa Bình Chí, Hứa Bình Chí không đáng làm người, danh hiệu này ở kinh thành rất nổi tiếng.”
Hứa Thất An lấy phương thức nói xấu Nhị thúc để hoài niệm hắn.
Lý Linh Tố vỗ tay mỉm cười: “Khéo, Từ huynh thì ra là nhân sĩ kinh thành. Vừa lúc ta cũng muốn đi kinh thành tìm sư muội bạc tình quả nghĩa, không để ý sư huynh chết sống kia của ta. Đến kinh thành, ta thu hồi, ừm, thu hồi thứ của mình, liền trả thù lao.”
“Ngươi muốn đi kinh thành?”
“Mơ tưởng đã lâu, kinh thành là thành thị phòng thủ hàng đầu Trung Nguyên, luận phồn hoa, thiên hạ không có một thành thị nào có thể phồn hoa hơn kinh thành.” Lý Linh Tố lộ ra nét hướng tới:
“Ta tuy bị Đông Phương tỷ muội giam lỏng nửa năm, nhưng vẫn có thể tiếp thu tin tức bên ngoài, nghe nói Diệu Chân sư muội ở kinh thành lăn lộn như cá gặp nước, muội ấy có thể ở kinh thành lưu luyến lâu như vậy, đủ để nói rõ kinh thành tốt đẹp bao nhiêu.
“Mặt khác, với ta mà nói, kinh thành là một nơi tu hành vấn đạo vô cùng tốt.”
Hứa Thất An nói: “Bởi vì Giáo Phường Ti kinh thành mỹ nữ như mây?”
“Từ huynh hiểu ta.”
Lý Linh Tố vừa chải mũi ngựa, vừa cười nói:
“Nghe nói Giáo Phường Ti kinh thành có hai mươi tư vị hoa khôi, mỗi người mỗi vẻ, am hiểu tài nghệ khác nhau. Thậm chí, bản thân các nàng chính là tiểu thư khuê các, nữ tử như vậy, thích hợp nhất yêu đương, giúp ta hiểu thấu đáo sự kỳ diệu của Thái thượng vong tình.
“Hơn nữa, yêu nhau với các nàng, hầu như không có di chứng.”
Chẳng những không có di chứng, còn có thể chơi miễn phí… Hứa Thất An gật đầu, rất tán đồng.