Đọc truyện Full

Chương 1161: Liều một phen, xe ô tô biến mô tô (2)

Thái tử cười lắc đầu:

“Sẽ không, con ngồi vị trí đông cung mười mấy năm, mặc kệ là dân ý hay triều đình, trong lòng đều là hướng về con. Con là chính thống.

“Hôm nay phụ hoàng băng hà, nước không thể một ngày không có vua, trên dưới triều dã, đều chờ đợi con có thể sớm kịp đăng cơ. Hơn nữa, sau khi phần bố cáo kia dán ra, danh vọng con ở dân gian lập tức tăng vọt. Tứ đệ không được lòng dân, không chút uy hiếp.

“Nói tới, tất cả cái này đều phải cảm tạ Vương thủ phụ, nếu không có hắn giúp, Tứ đệ chỉ sợ còn có thể dựa vào vây cánh Ngụy Uyên lưu lại, giãy dụa một phen.”

Trần phi cười nói: “Con sau khi đăng cơ, phải dựa vào Vương thủ phụ nhiều hơn.”

“Con hiểu.”

Trần phi hài lòng gật đầu, bỗng giọng căm hận nói: “Chờ sau khi con đăng cơ, mẫu phi muốn cho nữ nhân kia vào cung Trường Xuân.”

Cung Trường Xuân là lãnh cung, nữ nhân kia, chỉ ai, không cần nói cũng biết.

Thái tử nhíu nhíu mày, nói: “Mẫu phi, sau khi con đăng cơ, người chính là chủ nhân hậu cung. Cần gì so đo một cái danh phận.”

Hắn hiểu ý tứ mẫu phi, mẫu phi muốn làm thái hậu, càng muốn mang nữ nhân kia biếm vào lãnh cung.

Nhưng hắn là con trai trên danh nghĩa của hoàng hậu, hoàng hậu là mẹ cả hắn, trừ phi hoàng hậu phạm sai lầm không thể tha thứ, bằng không, cho dù hắn đăng cơ, cũng không thể cướp đoạt danh phận hoàng hậu.

“Hừ!”

Trần phi thấp giọng nói: “Ta biết thái tử băn khoăn, hoàng hậu đã sớm thất đức, không xứng mẫu nghi thiên hạ. Ta nói với con…”

Thái tử nghe xong, trợn mắt cứng lưỡi, một lúc lâu không nói gì.

Hắn hoàn toàn không ngờ tới, hoàng hậu cùng Ngụy Uyên, lại có chuyện cũ như vậy.

“Nhưng hôm nay Ngụy Uyên đã chết, chết không đối chứng…” Thái tử chau mày.

“Muốn đổ tội sợ gì không có lý do.” Trần phi cười lạnh nói.

“Để con nghĩ chút.”

Đông cung.

Thái tử sau khi quay về, lập tức phái người truyền triệu Vương thủ phụ.

Hắn mang ý tưởng của Trần phi nói cho Vương thủ phụ, hỏi: “Thủ phụ đại nhân ý kiến thế nào?”

Vương thủ phụ tóc hoa râm hoảng hốt một phen, thở dài nói: “Thì ra là thế, điện hạ giải cho ta nghi hoặc nhiều năm.”

Dừng một chút, hắn nói:

“Điện hạ sắp đăng đại bảo, khi gặp chuyện quyết đoán, đầu tiên phải cân nhắc lợi ích được mất, mà không phải quan hệ huyết thống. Nếu muốn lấy nguyên nhân này phế hậu, thật ra hợp tình hợp lý. Nhưng điện hạ nghĩ tới chưa, hoàng thất làm gì còn mặt mũi?

“Ngài sau khi đăng cơ, mặt mũi hoàng thất, chính là mặt mũi của ngài. Sau khi tiên đế chết, mọi thứ đã qua đều quy tội hắn. Đến đây, Đại Phụng nghênh đón triều đại mới. Thời điểm mấu chốt này, lại ồn ào chuyện như vậy, mất mặt điện hạ, tổn hại thanh danh không chỉ có hoàng hậu, cũng là ngài.

“Lui một bước mà nói, cho dù những thứ này điện hạ đều không để ý, nhất định phải khẳng định việc này, vậy danh tiếng sau khi chết của Ngụy Uyên… Hứa Thất An sẽ đáp ứng?”

Hơi thở của thái tử khựng lại, vẻ mặt hơi cứng ngắc, giây tiếp theo, hắn sắc mặt như thường, chậm rãi nói:

“Cái nhìn của thủ phụ đại nhân rất đúng trọng tâm, là bản cung suy nghĩ không chu toàn.”

Hắn nhẹ nhàng dời đi đề tài, cười nói: “Nghe nói thiên kim của thủ phụ đại nhân, muốn đính hôn cùng thứ cát sĩ Hứa Tân Niên?”

Vương thủ phụ nhất thời lộ ra nụ cười: “Đã chọn được ngày tốt, ba tháng sau đính hôn.”

Thái tử cười nói: “Đến lúc đó cũng đừng quên mời bản cung uống rượu.”

Hôm nay ánh mặt trời vừa đủ, Phiếu Phiếu mặc váy đỏ, trang điểm hoa lệ, chân đạp linh long, bơi ở trong hồ, một đôi thân hình như rắn nước vặn vẹo.

Hoài Khánh mặc thanh lịch cầm chén rượu, đứng ở bên bờ, nhìn Lâm An vô dụng vừa kinh hô, vừa phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc.

Sau khi Hứa Thất An rời kinh, nàng có thể rõ ràng phát hiện trạng thái của Lâm An, có thể nói quét sạch mây đen.

Tuy cũng sẽ có lúc ngây người, nhưng trên đại thể, vẫn là vui vẻ chiếm đa số.

Nguyên nhân bên trong, đã có sau khi Trinh Đức chết, không khí hoàng cung tan mây mù, cũng có thái tử sắp đăng cơ, Lâm An cao hứng cho ca ca ruột thịt, nhưng Hoài Khánh cho rằng, nguyên nhân lớn nhất, vẫn ở chỗ Hứa Thất An.

“Hắn trước khi rời khỏi, rốt cuộc đã nói gì với nó? Hoặc là hứa hẹn cái gì?”

Hoàng trưởng nữ thanh lệ như hoa sen, mặt nhăn mày nhíu.

m thầm tức giận một phen, nàng lại mang ánh mắt nhìn phía chân trời, lẩm bẩm:

“Gió thổi mưa giông trước cơn bão.”

Cục diện rối rắm phụ hoàng lưu lại không tính là gì, loạn đảng Vân Châu mới là khiêu chiến lớn nhất của triều đình, cũng là khiêu chiến lớn nhất của vị thái tử sắp đăng cơ kia.

Đường núi chật hẹp, ba người hai con ngựa chạy ‘cọc cọc cọc’, phía sau nhấc lên một mảng bụi bậm.

Trước hoàng hôn, ba người bọn Hứa Thất An tới một trấn nhỏ, chuẩn bị ở khách sạn trên trấn nghỉ ngơi, chấp nhận một đêm.

Ngồi ở bên cạnh bàn vuông trong sảnh khách sạn, Lý Linh Tố nhấp ngụm rượu đục, nghi hoặc nói:

“Tiền bối, vì sao không về kinh thành, còn có việc muốn xử lý?”

Ở trong ý tưởng của hắn, ba người nên lập tức bắc thượng tới kinh thành, nhưng Từ Khiêm lại tiếp tục đi về phía Tây, không có chút ý tứ trở lại kinh thành.

“Ngươi nếu là muốn đi kinh thành, có thể tự rời khỏi.” Hứa Thất An rót cho Mộ Nam Chi một chén rượu.

“Không được, rời ngươi rồi, ta liền mất đi pháp thuật di tinh hoán đấu, Dung tỷ cùng Thanh tỷ sớm hay muộn mang ta bắt về.”

Lý Linh Tố sờ sờ vị trí phần hông, liên tục lắc đầu.

Qua loa dùng xong bữa tối, hai bên đều tự về phòng. Hứa Thất An từ trong mảnh vỡ Địa Thư lấy ra vại nước lớn cùng mấy chậu cỏ độc, bày ở bên giường, hy vọng chúng nó có thể ở dưới Hoa Thần chuyển thế tưới tắm, nên trưởng thành thì trưởng thành, nên tiến hóa thì tiến hóa.

“Ừm, về sau không thể ở trước mặt Lý Linh Tố lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, hắn quá nửa là số 7.”

Thật lâu trước kia, Kim Liên đạo trưởng khi giới thiệu thành viên Thiên Địa hội, từng nhắc tới số 7 bị người ta đuổi giết, hơn nữa cùng Lý Diệu Chân quan hệ không tầm thường.

Số 7 cùng Lý Linh Tố phù hợp hoàn mỹ, hắn cũng từng nói, tích tụ đều ở trên người sư muội Lý Diệu Chân, đổi lại mà nói, mảnh vỡ Địa Thư ở trong tay Lý Diệu Chân.

Một điểm này trái lại có thể lý giải, Lý Linh Tố không có sự tự tin quá lớn đối với mình có thể chạy thoát hoa tỷ muội đuổi giết hay không.

Mà Địa Thư là Kim Liên đạo trưởng tặng, là pháp bảo Địa tông, vì phòng ngừa pháp bảo này rơi vào tay người ngoài, Lý Linh Tố làm tốt tính toán tồi tệ nhất mang mảnh vỡ Địa Thư giao cho sư muội cũng liền có thể lý giải.

Lúc này, trong lòng Hứa Thất An xúc động khó hiểu, cảm ứng được trong mảnh vỡ Địa Thư, truyền đến dao động độc đáo của món pháp khí nào đó.

Đầu ngón tay gõ nhẹ mặt gương.

Cạch… Một cái vỏ ốc biển khắc nổi chú văn rơi trên bàn.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Cực Phẩm Gia Đinh
Cực Phẩm Gia Đinh
Là một tuyệt tác Sắc Hiệp – Xuyên Không được tác giả Vũ Nham sáng tác và hoàn thành vào năm 2008. Sức cuốn hút của Cực Phẩm Gia Đinh thậm chí còn vượt qua Tru Tiên, Thần…
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Tam hoàng tử Lý Chính là người tiếp thụ qua chủ nghĩa xã hội giáo dục, cảm thấy có làm hoàng đế hay không cũng không đáng kể. Nhưng hoàng phi chưa về nhà chồng của hắn tựa…
Dược Thần
Dược Thần
Hắn được người đời công nhận là cường giả mạnh nhất đại lục. Là Linh Dược Thần Sư duy nhất của đại lục Tư Đặc Ân. – Kiệt Sâm! Một thiên tài xuất sắc của đại lục Tư…
Huyền Thiên Tôn Đế
Huyền Thiên Tôn Đế
Tên khác: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng Diệp Tiêu Dao uy chấn thiên hạ bất ngờ vẫn lạc tại Huyền Vực, sau đó trùng sinh sống lại trên người Diệp Huyền. Diệp Huyền từ một người thường…
Sát Thần Chí Tôn
Sát Thần Chí Tôn
Một chàng trai trẻ bất ngờ lạc vào một thế giới mới, nơi mà anh ta bị xa lánh và bắt nạt. Tuy nhiên, thay vì than phiền số phận, anh quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn…
Thần Đế Trọng Sinh
Thần Đế Trọng Sinh
“Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào… ta trở lại quá khứ rồi?”. Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình,…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full