Về phần sau đó, thư sinh kia vụng trộm mang khói mê ném vào lửa trại, căn bản không thể gạt được hắn chuyên gia dùng độc.
Mộ Nam Chi hừ một tiếng, ôm Bạch Cơ nằm xuống, nghiêng về Hứa Thất An, đường cong vòng eo cùng cái mông hiện lên cực kỳ động lòng người.
“Khó, khó chịu, đừng ôm ta ngủ nữa…”
Con cáo nhỏ màu trắng giãy dụa.
Hứa Thất An nghiêng người nằm xuống, ôm vòng eo nhỏ của Mộ Nam Chi.
Thân thể mềm mại của nàng cứng ngắc, nhưng chưa phản kháng, cũng chưa nói chuyện.
…
Hôm sau, sáng sớm.
Mộ Nam Chi tỉnh lại, phát hiện mình cuộn mình ở trong lòng Hứa Thất An, đêm qua bị kinh hãi, khi ngủ tiếp liền theo bản năng dán vào hắn, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Nàng giống thiếu nữ chưa lấy chồng, khuôn mặt hơi đỏ lên, lại cố gắng làm bộ như không có việc gì.
Không bao lâu, mọi người lục tục tỉnh lại, Hứa Thất An đun một nồi nước ấm, trước cho mỗi người một bát nước ấm với bánh bao nguội, sau đó dùng nước ấm còn thừa đánh răng rửa mặt.
Mọi người kết bạn lên đường. Trên đường, Hứa Thất An hỏi:
“Tương Châu có món ngon gì đặc sắc?”
Lý Linh Tố nghĩ nghĩ, nói: “Thịt khô không tệ, chờ vào thành, ta dẫn tiền bối đi nhấm nháp một chút.”
Hứa Thất An nhìn về phía Mộ Nam Chi, thấy nàng vẻ mặt động lòng, vì thế cười nói: “Được.”
Phùng Tú cùng Vương Tuấn có chút câu nệ theo ở sau người, không dám chủ động mở miệng nói chuyện, chỉ là khi nghe Lý Linh Tố cung kính xưng hô nam tử áo xanh, có chút kinh ngạc liếc nhau.
Hắn xưng hô người nọ là tiền bối, thái độ rất cung kính… Đôi mắt tròn tròn của Phùng Tú hơi trợn to, chẳng lẽ nàng đã đoán sai, nam tử áo xanh mới này là nhân vật trung tâm?
Trước buổi trưa, đoàn người tới thành Tương Châu. Tường thành cao ba trượng, người đi đường thưa thớt, quần áo bình thường, cực ít thấy ai ăn mặc đẹp đẽ.
Tương Châu không giàu có, thậm chí còn không bằng Lôi Châu vị trí biên thuỳ.
Sau khi vào thành, Phùng Tú và Vương Tuấn cáo từ rời khỏi.
Lý Linh Tố dẫn đường phía trước, Hứa Thất An dắt con ngựa cái nhỏ, “lọc cọc” theo ở phía sau, sau nửa canh giờ, bọn họ dừng lại ở ngoài một tòa trang viên lớn.
Trên cổng sơn đỏ treo tấm biển “Sài phủ”.
Người gác cổng trẻ tuổi khỏe mạnh lên đón, chắp tay nói: “Các vị là môn phái nào?”
Lý Linh Tố trả lời: “Không môn không phái.”
“Có thiệp mời không?”
“Không có.” Lý Linh Tố lắc đầu.
Người gác cổng nhướng mày, đang muốn nói chuyện, liền nghe người trẻ tuổi tuấn mỹ này nói:
“Ta cùng Sài Hạnh Nhi là bạn cũ, ngươi đi vào thông báo, cứ nói Lý Linh Tố cầu kiến.”
Người gác cổng thấy vị công tử trẻ tuổi này tuấn tú lịch sự, tuấn mỹ bất phàm, không giống hạng người lừa gạt, hơi do dự, nói:
“Công tử chờ!”
Hắn xoay người vội vàng chạy vào phủ, đại khái một khắc đồng hồ sau, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một vị nữ tử chạy vội lao ra, nàng váy dài màu trắng, lông mày như than vẽ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da trắng noãn, như là có thể véo ra nước.
Thiếu phụ ngoài ba mươi, ăn mặc mộc mạc, lại khó che đi được dáng người ngạo nhân, giữa mái tóc cài một đóa hoa trắng, nàng hút ánh mắt người ta nhất là ưu sầu nhàn nhạt, không biết sao làm người ta thương tiếc.
“Hạnh nhi!”
Lý Linh Tố mặt mang mỉm cười, một vị công tử phong độ phơi phới.
Sài Hạnh Nhi sững sờ nhìn hắn, mắt đỏ lên, lạnh như băng nói:
“Lý công tử không phải tự xưng giang hồ lãng tử, lòng không có chốn thuộc về, chỉ có hành tẩu giang hồ mới là chốn thuộc về duy nhất sao. Hôm nay là cơn gió nào, mang ngài thổi tới chỗ ta.”
Lý Linh Tố thở dài một tiếng: “Lòng có người vướng bận, là không đi xa được. Nó cuối cùng sẽ trở lại bên cạnh người yêu.”
Sài Hạnh Nhi quay mặt qua chỗ khác, quật cường không cho nước mắt lăn xuống.
Tiểu tử này lúc trước rời khỏi, khẳng định là không từ mà biệt, để lại phong thư linh tinh… Trong lòng Hứa Thất An âm thầm đoán.
Nếu không oán khí của vị tiểu thiếu phụ này sẽ không nặng như vậy, mặt khác, so sánh với Đông Phương tỷ muội cùng Văn Nhân Thiến Nhu, tính cách vị Sài gia cô cô này, chỉ sợ tương đối quật cường.
Lý Linh Tố mở miệng, như muốn nói chút lời ngon tiếng ngọt, lại cảm giác hoàn cảnh không đúng, ho khan một tiếng, nói:
“Vị tiền bối này là bạn của ta, cùng ta đi Tương Châu du lịch, nghe nói Sài phủ xảy ra chuyện, đặc biệt đến xem, có chỗ nào cần giúp, hạnh nhi cứ việc mở miệng.”
Người gác cổng trẻ tuổi ngẩn cả người, công tử ca này thế mà một câu một tiếng Hạnh nhi đi gọi Sài cô cô.
Sài Hạnh Nhi hít sâu một hơi, hướng Hứa Thất An gật đầu, thanh âm bình thản khách khí:
“Tiền bối ở xa tới là khách, mời vào trong.”
Nếu thật sự không có cảm tình, lúc này hẳn là mang chúng ta đuổi đi, ài, lại là một con cá bị gã đàn ông tồi ăn chắc rồi… Hứa Thất An ôm quyền đáp lại, dắt con ngựa cái nhỏ vào phủ.
Sau khi mang con ngựa cái nhỏ giao cho hạ nhân Sài phủ an trí thích đáng, ba người theo Sài Hạnh Nhi tới sảnh lớn.
“Hạnh Nhi, Sài Hiền thật sự đã giết Sài gia chủ?”
Đợi Sài Hạnh Nhi đuổi hạ nhân đi, Lý Linh Tố sốt ruột không dằn nổi hỏi: “Cái này không đúng nha, Sài Hiền tính tình ôn hoà hiền hậu, không phải loại đại nghịch bất đạo này, trong đó có phải có hiểu lầm hay không.”
“Hiểu lầm?”
Khuôn mặt trắng thuần của Sài Hạnh Nhi lộ ra nụ cười lạnh: “Việc này ta tận mắt nhìn thấy, trên dưới Sài phủ tận mắt nhìn thấy, sao có thể giả được.”
Lý Linh Tố trầm ngâm nói: “Có lẽ là có tặc nhân dịch dung?”
Sài Hạnh Nhi lắc đầu: “Thuật dịch dung không thể gạt được ánh mắt của ta, còn nữa, chiêu thức lộ số, vật phẩm tùy thân, cùng với thủ đoạn điều khiển thi thể vân vân, đều là bằng chứng, dung mạo có thể biến đổi, những thứ này lại không thay đổi được.”
Lý Linh Tố nghẹn lời, nhíu mày một lúc lâu, hỏi ra nghi hoặc từ trước tới giờ: “Nhưng hắn vì sao phải làm ra việc táng tận thiên lương bực này?”
Sài Hạnh Nhi nói:
“Bởi vì đại ca ta tính mang Tiểu Lam gả đến Hoàng Phủ gia, ngươi biết, Tiểu Lam cùng Sài Hiền thanh mai trúc mã, hắn luôn ái mộ Tiểu Lam. Sau khi biết được việc này, hắn nhiều lần xin đại ca thu hồi quyết định, tỏ vẻ muốn lấy Tiểu Lam làm vợ.
“Sài Hiền tuy thiên tư không tệ, nhưng đại ca cho rằng, mang Tiểu Lam gả cho hắn chỉ là dệt hoa trên gấm, sẽ không mang đến lợi ích quá lớn cho Sài gia. Nhưng nếu có thể thông gia với Hoàng Phủ gia, hai bên kết minh, đối với Sài gia phát triển càng có lợi hơn.”
Sài Hạnh Nhi là em gái ruột của gia chủ Sài gia, chồng trước của nàng là người ở rể.
Nghe đến đó, Lý Linh Tố nhíu mày chặt hơn nữa: “Tiểu Lam cũng không yêu hắn, chỉ mang hắn coi là ca ca mà thôi. Đúng rồi, Tiểu Lam đâu?”
Sài Hạnh Nhi nghe vậy, sắc mặt buồn bã, “Tiểu Lam bị bắt đi rồi.”