Chuyện xưa nhắc lại vụ án Tề đảng trước đây cấu kết Vu Thần giáo, nâng đỡ sơn phỉ Vân Châu; Sự kiện Nguyên Cảnh đế bán quan bán tước dẫn tới quặng sắt Vũ Châu lén vận chuyển đi Vân Châu.
Hôm nay, Đả Canh Nhân, Ngự Sử, Đại Lý tự đang bí mật nghiêm tra toàn bộ quan lại kinh thành, phân biệt gián điệp có thể tồn tại.
Quan viên các nơi cũng gặp phải bí mật điều tra.
Một phần hồ sơ khác, ghi lại là chân tướng Nguyên Cảnh đế, Trấn Bắc vương cùng Trinh Đức đế đều là một người.
Phần hồ sơ mật này, người biết tình huống ít ỏi không có mấy.
Thái tử, ồ không, Vĩnh Hưng đế tính mang bí mật này coi là bí mật gia tộc truyền xuống.
“Đã bảo biên giới Thanh Châu, Ung Châu bày sẵn phòng ngự, triều đình liên tục hạ mấy đạo thánh chỉ tới Vân Châu, yêu cầu Vân Châu đô chỉ huy sứ Dương Xuyên Nam về kinh báo cáo công tác, nhưng bặt vô âm tín.”
Vương thủ phụ trầm giọng nói:
“Vân Châu chưa phản, nhưng đây là chuyện sớm hay muộn. Cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân ở Vân Châu vẫn còn, quân đội, quan trường Vân Châu cũng tạm thời chưa có động tĩnh. Nhưng triều đình đối với bọn họ đã mất đi sự khống chế.
“Đại bá ngươi ở Vân Châu kinh doanh nhiều năm, bố cục sâu xa nha.”
Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày: “Cho nên ý tứ của triều đình là, yên lặng chờ xem biến hóa?”
Vương thủ phụ gật đầu: “Bệ hạ tính mùa thu năm sau thảo phạt nhánh hoàng thất sót lại năm trăm năm trước. Nhưng trước đó, Vân Châu có lẽ sẽ khởi sự trước một bước, triều đình đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Hứa Tân Niên đã hiểu: “Cho nên, quốc khố không có bao nhiêu lương thực tiền bạc dư dả để cứu trợ thiên tai.”
Vương thủ phụ im lặng.
…
Trong nhà lớn rộng rãi im lặng một lát.
Nhị tẩu Triệu Ngữ Dung đằng hắng cổ họng, dùng giọng điệu phổ cập khoa học giáo dục cho trẻ con, nói:
“Tiểu thư nhi, than nhà muội khác với nơi này, đây là than Thú Kim ngự dụng, chỉ có trong hoàng cung có thể sử dụng.”
Thật ra lấy tác phong tham ô hủ bại của Đại Phụng hôm nay, hành vi chợ đen đầu cơ trục lợi than Thú Kim rất nhiều, trong nhà quan to hiển quý hoặc nhiều hoặc ít đều có loại than này, nhưng bình thường sẽ không lấy ra dùng ở thời điểm đãi khách.
Đều là vụng trộm hưởng thụ.
Chỉ có Vương gia được ban cho như vậy, mới công khai sử dụng.
Đại tẩu Lý Hương Hàm cầm lên một miếng mứt hoa quả bỏ vào miệng, nhìn Hứa Linh Nguyệt chênh chếch, cười nói:
“Đều là người một nhà, đợi lát nữa bảo hạ nhân đóng gói hai cân than Thú Kim, cũng không phải vật gì hiếm lạ.”
Câu này lộ ra tin tức là: Tuy là hoàng đế ban cho, nhưng đối với Vương gia mà nói, cái này không tính là gì.
Kẽ ngón tay của đỉnh cấp hào môn tuy lọt ra chút thứ, đều là thứ nhà người bình thường đời này không thể hưởng dụng.
Vương phu nhân cười tủm tỉm bưng chén uống trà, bà cần hai đứa con dâu để “khoe khoang” nội tình của Vương gia, do đó phụ trợ con gái lá ngọc cành vàng.
Hứa Linh Nguyệt nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn đại tẩu, nhưng trong nhà có sáu mươi cân than Thú Kim, mùa đông này, nghĩ hẳn là đủ.”
Thanh âm nàng nhẹ nhàng, vẻ mặt thành khẩn, nhìn không ra là đang khoe.
Trong phòng chợt yên tĩnh, sắc mặt mấy vị nữ quyến Vương gia trở nên cổ quái, đại tẩu hợm hĩnh nhỏ giọng hỏi:
“Mua chợ đen à? Sáu mươi cân, cái này phải bao nhiêu bạc…”
Vương phu nhân ho khan một tiếng, dùng ánh mắt ngăn lại dâu trưởng hỏi, thản nhiên nói:
“Linh Nguyệt, than Thú Kim là vật ngự dụng, tuy nói rất nhiều thế gia vọng tộc đều vụng trộm mua dùng. Nhưng loại chuyện này chỉ làm không nói. Truyền ra, trong cung là sẽ giáng tội. Sau này, đừng nói bên ngoài, hiểu chưa.”
Vương phu nhân đoạn lời này không tính là uyển chuyển, là cảnh cáo nghiêm túc.
Hứa gia này cũng quá lớn mật rồi, sáu mươi cân than Thú Kim cũng không phải số lượng nhỏ, sao có thể mua như vậy, ỷ vào Hứa gia là tân quý, liền bành trướng như vậy, tương lai sợ là thân thích hỏng việc…
Phụ thân của nhị tẩu nhậm chức ở Đại Lý tự, đối với phương diện này càng thêm mẫn cảm.
Ở kinh thành, giống loại tân quý này sau khi đắc thế liền dương dương tự đắc, đi đường cũng đang lâng lâng, thường thường không có kết cục quá tốt.
Hứa Linh Nguyệt lắc đầu, ngây thơ vô tà nói: “Là Hoài Khánh công chúa và Lâm An công chúa ban cho.”
? Vương phu nhân rõ ràng sửng sốt, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, không nói lời nào.
Đại tẩu kinh ngạc nói: “Hai vị công chúa ban cho?”
Nàng cùng nhị tẩu không che giấu sự mờ mịt trong mắt, làm thái thái hào môn ở sâu nơi đại viện, các nàng đối với tin tức bên ngoài có sự cản trở, chỉ biết Hứa gia Đại Lang rất lợi hại, nhưng các phương diện chi tiết cũng không rõ lắm.
Ví dụ như, Hứa gia Đại Lang là đầy tớ ba họ, hai nhà trong đó, một nhà là hoàng trưởng nữ tài trí hơn người của Đại Phụng, một nhà là Lâm An từng được cưng chiều nhất.
Hứa Linh Nguyệt giải thích: “Hai vị công chúa là nể mặt đại ca, mới có nhiều quan tâm đối với Hứa gia.”
Hứa Đại lang à…
Không biết có phải nhớ tới truyền thuyết Hứa Đại lang hay không, hai vị tẩu tẩu nhất thời khách khí hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiệt tình hẳn lên.
Sắc mặt Vương phu nhân nghiêm túc, nói: “Nghe Tư Mộ nói, Hứa ngân la không ở kinh thành?”
“Đại ca ra ngoài du lịch rồi.” Hứa Linh Nguyệt trả lời.
Trong chuyện phiếm kế tiếp, đại tẩu cùng nhị tẩu không ngừng “khoe giàu”, luôn triển lộ ra cảm giác về sự ưu việt của hào môn nhà giàu, lấy cái này để thể hiện ra Vương gia hiển hách.
Đại tẩu nói: “Nhị Lang ở Hàn Lâm viện nhậm chức, tuy nói là đỉnh cấp thanh quý, nhưng không có thực quyền quá lớn. Chờ sau khi thành thân, tranh thủ hết năm liền phái ra ngoài.”
Hứa Linh Nguyệt nói: “Đại ca trước khi đi, đã giúp nhị ca an bài tốt rồi.”
Nhị tẩu nói: “Nhị Lang xuất thân thư viện Vân Lộc, tài tình cao tuyệt, chỉ là quan trường nhân tình thạo đời mới là văn chương, mà nhân tình là dựa vào bạc để đắp lên. Nhưng không sao, việc này, công công* khẳng định đã an bài thỏa đáng.”
(*: cha chồng)
Hứa Linh Nguyệt nói: “Trong phủ còn có một phần mười chia lãi xưởng nước cốt gà đại ca lưu lại, hàng năm hơn vạn lượng thu vào.”
Đại tẩu nói: “Muội muội còn chưa kết hôn nhỉ, chị dâu giới thiệu cho muội mấy tuấn ngạn trẻ tuổi gia thế tài hoa đứng đầu.”
Hứa Linh Nguyệt nói: “Cảm ơn đại tẩu, có một nửa bản lãnh của đại ca là đủ rồi.”
Đại tẩu: “…”
Sau một phen giao chiến, đại tẩu nhị tẩu bại trận.
Các nàng đột nhiên phát hiện, tài phú, quan hệ, gia tộc hiển hách rất nhiều phương diện, Vương gia ở trước mặt Hứa gia, tựa như cũng không có ưu thế quá lớn?
Cảm giác về sự ưu việt đột nhiên không thấy nữa.
Ngu xuẩn… Vương Tư Mộ âm thầm lắc đầu.
Hai vị chị dâu đều bị Hứa Linh Nguyệt dẫn dắt tiết tấu, gặp lúc các nàng thể hiện cảm giác về sự ưu việt, Hứa Linh Nguyệt liền đưa Hứa Thất An ra, rõ ràng là Vương gia cùng Hứa gia so sánh thực lực tổng thể.
Thế mà bị Hứa Linh Nguyệt bề ngoài cả người lẫn vật vô hại này biến thành Vương gia so sánh với Hứa Thất An.