Vốn tưởng Kiếm Châu hành có thể báo thù rửa hận, nào ngờ tiểu tử đó triệu ra anh linh cao tổ hoàng đế, đây là một con bài chưa lật làm bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng.
Bạch Hổ thậm chí không dám nhìn kết cục, cõng mọi người hốt hoảng chạy trốn.
Điều này làm hắn càng thêm cảm thấy xấu hổ.
Khất Hoan Đan Hương “Hắc” một tiếng:
“Cái này trái lại dễ làm, chúng ta không phải đối thủ của hắn, đối phó người bên cạnh hắn còn không phải dễ như trở bàn tay.
“Họ Hứa phong lưu thành tánh, ở kinh thành có cả đống thân mật. Quay đầu tìm Thiên Cơ cung đòi một phần tình báo chi tiết là được.”
Đông Phương Uyển Thanh cũng không hợp với đám đông, vén làn váy lên, ngồi xếp bằng ở trên một khối đá lớn, mặt không biểu cảm nghe Bạch Hổ cùng Khất Hoan Đan Hương phát tiết cảm xúc.
Nàng rất nhanh liền không còn hứng thú ở bên cạnh nghe nữa, giống đực đều như nhau, hùng hổ, thích ân cần thăm hỏi nữ tính tổ tông mười tám đời của người ta, lời lẽ bẩn thỉu không dứt.
Liễu Hồng Miên nhìn hai tăng nhân trẻ tuổi sắc mặt nghiêm túc, ngồi xếp bằng không nói, nói:
“Hai vị có biện pháp liên lạc Độ Nan Kim Cương không?”
Tịnh Duyên không để ý tới nàng, Tịnh Tâm khẽ lắc đầu: “Chỉ có thể về sau nghĩ biện pháp liên lạc.”
Bây giờ cũng không dám trở về.
Liễu Hồng Miên tự giễu nói:
“Yếu cũng có chỗ tốt của yếu, chúng ta có thể nhiều lần chạy thoát, còn không phải bởi vì người ta không mang chúng ta để vào mắt.”
Bạch Hổ cười lạnh nói:
“Hắn sẽ trả giá đắt vì sự cuồng vọng của hắn.”
Liễu Hồng Miên cảm khái nói:
“Trừ Tiêu Diệp lão đạo chết ở thành Ung Châu, chúng ta đoàn người này cũng tính là may mắn, đều bình yên vô sự.”
Tứ phẩm cao thủ, ở trong bất cứ thế lực nào cũng là trụ cột vững vàng.
Khất Hoan Đan Hương hái xuống một cái lá cây, đặt trong miệng nhai nuốt, thản nhiên nói:
“Bởi vì Tiêu Diệp đạo trưởng chết, Cơ Huyền thiếu chủ coi Hứa Thất An như kẻ thù, hắn tương lai nếu quật khởi, giết đầu tiên chính là Hứa Thất An.”
Hắn bỗng ngây người, hai mắt mất đi tiêu cự, sau đó, ngã xuống thẳng tắp.
Đám người Liễu Hồng Miên cả kinh biến sắc, người giật bắn lên, sau đó cùng nhau nhìn về phía đông.
Tiếng xé gió tới ngay sau đó.
Một người trẻ tuổi tuấn mỹ như vẽ, chân đạp phi kiếm, trong tay cầm một tấm gương đồng xanh không trọn vẹn, cười tủm tỉm quan sát sáu người trong rừng.
Lý Linh Tố?
Hắn đuổi theo như thế nào?
Đám người Bạch Hổ nháy mắt tiến vào trạng thái tác chiến.
“Lý lang…”
Đông Phương Uyển Thanh giọng điệu phức tạp gọi.
Lý Linh Tố cười nói: “Thanh tỷ, ngươi tạm lui, ta muốn thanh lý mấy kẻ này.”
“Chỉ bằng ngươi?”
Mọi người như nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn.
Bạch Hổ liếm liếm môi, cười dữ tợn nói:
“Hứa Thất An chúng ta không đối phó được, giết một tên đạo sĩ thối như ngươi dễ dàng, lão tử trước hết bắt ngươi xỉa răng.”
Đông Phương Uyển Thanh lạnh lùng nói: “Ngươi thử xem.”
Đám người Bạch Hổ lập tức nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén, đã là tư thái đánh giá kẻ địch.
Lý Linh Tố không sợ chút nào, cười hề hề nói:
“Chỉ các ngươi có trợ thủ? Dưới trướng bản thánh tử, cũng có mấy tên lâu la.”
Vừa dứt lời, tiếng xé gió lần nữa truyền đến.
Hai đạo kiếm quang bay tới, phân biệt là nữ tử trẻ tuổi mặc đạo bào, tư thế oai hùng hiên ngang; Kiếm khách áo xanh trên trán một lọn tóc bạc, khí chất trầm ổn nội liễm.
Phía sau kiếm khách, là một hòa thượng trung niên mặc nạp y giặt trắng bệch, thể trạng to lớn, hắn chắp hai tay, mi tâm có nếp nhăn chữ Xuyên thật sâu.
Một bộ dáng khổ lớn thù sâu.
Nữ tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm cái gương trong tay sư huynh cặn bã, giọng thanh thúy nói:
“Cái kính vớ vẩn này thật hữu dụng, có thể truy tung trăm dặm.”
Phi Yến nữ hiệp, Lý Diệu Chân!
Trạng nguyên lang Sở Nguyên Chân.
…
Kinh thành, Đức Hinh uyển.
Hoài Khánh mặc váy dài màu trắng, dẫn theo hai cung nữ, bước nhanh tới ngự thư phòng.
Nàng bị hoạn quan canh giữ ở cửa dẫn đi thiên điện, chưa thể đi vào trong ngự thư phòng.
Trong thiên điện, có đám cành vàng lá ngọc xuất thân hoàng tộc ngồi, ba vị công chúa bao gồm Lâm An ở trong, cùng với các quận chúa.
Hoài Khánh vừa vào, tiếng líu ríu nghị luận nhất thời ngừng lại.
“Hoài Khánh tỷ tỷ, nghe nói bài vị tổ tông trong miếu Vĩnh Trấn Sơn Hà đều rơi hỏng rồi…”
Tam công chúa đi lên đón, đám cành vàng lá ngọc khác đều nhìn qua.
Hoài Khánh thản nhiên nói:
“Bản cung vừa nghe nói việc này.”
Nàng nhìn tam công chúa, thản nhiên nói: “Ngươi đã xuất giá, thì không nên đến hỏi việc này nữa, chớ chọc bệ hạ không vui.”
Tam công chúa nghe vậy, có chút xấu hổ.
Không lâu trước đó, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu chấn động, bài vị liệt tổ liệt tông hoàng tộc đều rơi hỏng, động tĩnh thật lớn.
Vĩnh Hưng đế ngay lập tức phong tỏa tin tức, không để tin tức truyền ra ngoài cung.
Nhưng người hoàng tộc cùng tôn thất, thông qua con đường của mình ở trong cung, đã nghe nói việc này.
Giờ phút này, Vĩnh Hưng đế đang ở ngự thư phòng bàn bạc với thúc thúc bá bá, cùng với một đám huynh đệ.
Tam công chúa hôm nay vừa vặn về trong cung, biết được việc này, liền theo các tỷ tỷ muội muội cùng nhau tới đây.
Công chúa quận chúa chưa lấy chồng, vẫn là người trong nhà, đối với loại việc lớn này biểu đạt chú ý nhất định, hợp tình hợp lý.
Công chúa xuất giá, chính là nửa người ngoài.
“Hoàng đế ca ca bây giờ nào có tâm tình quản nàng!”
Thanh âm giòn tan thanh thúy, nhất định là Lâm An.
Nàng nhíu đôi lông mày thanh tú tinh xảo, nói:
“Các hoàng thúc nói, việc này nhất định phải tra rõ, làm rõ. Bằng không, bên ngoài sẽ nói là hoàng đế ca ca trị quốc bất lợi, khiến tổ tông tức giận.”