Nếu là trong một ít thế gia đại tộc xảy ra chuyện như vậy, tộc trưởng có thể sẽ bị ép thoái vị nhường cho người hiền.
Tính chất vua của một nước, quyết định nó không thể tùy tiện đổi người, nhưng cho dù như vậy, ánh mắt đám thành viên hoàng tộc nhìn về phía Vĩnh Hưng đế cũng tràn ngập trách cứ cùng thầm oán.
Cho rằng hắn không phải một minh quân.
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, Dự Vương tóc hoa râm nói:
“Việc này, có thể có liên quan với một nhánh kia ở Vân Châu hay không?”
Các thân vương cả kinh.
Từ sau sóng gió Hứa Thất An chém tiên đế, Hứa Bình Phong hiện thế, mọi thứ có liên quan với hắn, đều đã bại lộ ở dưới ánh mặt trời.
Nhân vật quan trọng trong triều, một dúm người trung tâm quyền lực của vương triều, như đám nội các đại học sĩ, lại như đám thân vương này, biết một nhánh kia của năm trăm năm trước ngủ đông ở Vân Châu, ý đồ mưu phản.
“Ý tứ của Dự Vương là, việc này đề cập đến tranh quốc vận?”
“Hứa Bình Phong kia là đại đệ tử của giám chính, thuật sĩ cùng quốc vận chung một nhịp thở nha…”
“Đối với cao tổ hoàng đế mà nói, một nhánh kia năm trăm năm trước, cũng là con cháu họ Cơ…”
Vĩnh Hưng đế càng nghe, sắc mặt càng khó coi.
Ánh mắt Tứ hoàng tử chợt lóe, trầm giọng nói:
“Các vị thúc bá, việc này nên làm thế nào cho phải?”
Hắn bây giờ phong hào là Viêm Thân vương.
Vương tước tôn thất Đại Phụng bình thường chỉ có hai loại phong hào thân vương cùng quận vương, quận vương là phong hào con trai trưởng của thân vương ngoại trừ thế tử.
Dự Vương trầm ngâm một phen, nói:
“Đầu tiên, việc này cần phải giấu đi, truyền lệnh xuống, ai phát tán giết không tha.
“Việc kêu gọi quyên tiền, khiến trên dưới triều dã tiếng oán than dậy đất, không thể cho chư công một cái cớ công kích bệ hạ, việc này đối với uy vọng của bệ hạ cũng là đả kích to lớn.”
Đốc đốc đốc… Tiếng gậy chống gõ nhanh trên mặt đất hấp dẫn mọi người chú ý, các thân vương quận vương không khỏi nhìn về phía lão nhân ngồi ở bên trái Vĩnh Hưng đế, trên một cái ghế dựa lớn gỗ đàn.
Một vị lão nhân mặc thường phục, đầu bạc thưa thớt, trên mặt che kín nếp nhăn cùng với da đồi mồi.
Lịch Vương.
Chú của tiên đế Nguyên Cảnh, lão nhân tám mươi tuổi, người bối phận cao nhất hoàng tộc hôm nay.
Trong sự kiện Trấn Bắc vương lúc trước, vị lão thân vương này còn từng phối hợp Nguyên Cảnh đế diễn một vở.
“Đây tuyệt không chỉ là chuyện danh vọng bệ hạ, thậm chí không phải chuyện cán bút của đám ăn lộc vua kia.”
Lịch Vương giọng khàn khàn, nhưng dị thường vang dội quanh quẩn ở ngự thư phòng.
Lão nhân run rẩy đứng dậy, nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói:
“Một nhánh kia năm trăm năm trước, ngủ đông Vân Châu vận sức chờ phát động, thời điểm mấu chốt này, bài vị tổ tông đổ, pháp thân cao tổ hoàng đế nứt…
“Vĩnh Hưng, đây là lão tổ tông không hài lòng đối với ngươi, cao tổ hoàng đế không hài lòng đối với ngươi.”
Sắc mặt Vĩnh Hưng đế thay đổi hẳn: “Thúc công, ngươi…”
Lời của Lịch Vương, đổi trường hợp khác, lúc khác, đó là lời đại nghịch bất đạo.
Nhưng ở trường hợp như vậy, trong sự kiện như vậy, đoạn lời này của lão không có bất cứ vấn đề gì, các thân vương hoàng tộc sẽ chỉ cho rằng lão nói rất đúng.
Lịch Vương tiếp tục nói:
“Việc này chính là việc nhà của hoàng tộc ta, phải giấu. Nhưng ngươi, phải hạ chiếu chỉ tự kể tội, cũng dừng hướng bách quan quyên tiền. Ngoài ra, bệ hạ còn nên ở tổ miếu suy nghĩ ba ngày, khẩn cầu tổ tông tha thứ.”
Sắc mặt Vĩnh Hưng đế khó coi: “Thúc công, trẫm mới lên ngôi, sao có thể hạ chiếu chỉ tự kể tội…”
Hắn đăng cơ tới nay, nạn rét thổi quét Trung Nguyên, đến nỗi dân chúng ăn không no bụng, chết đói chết rét vô số, lưu dân khắp nơi.
Thật không dễ gì bởi vì quyên tiền cứu trợ thiên tai, vãn hồi lại chút danh vọng.
Lúc này hạ chiếu chỉ tự kể tội, đối với một vị vua mới mà nói, không phải chỉ là đánh mặt mà thôi.
Cái này hầu như là đang nói: Ta không xứng làm hoàng đế!
Thế này bảo hắn như thế nào?
“Vi thần, bổn vương không nên nói bệ hạ không phải. Nhưng làm thúc công, làm con cháu họ Cơ, bổn vương không nói được? Cho dù là tiên đế tại vị, bản vương cũng phải khiến hắn dập đầu thỉnh tội với các tổ tông.”
Lịch Vương dùng sức gõ gậy chống: “Vĩnh Hưng, ngươi đã ngồi vị trí này, trách nhiệm nên là của ngươi thì phải gánh vác.”
Cậy già lên mặt! Lúc phụ hoàng tu đạo, ngươi sao không dám khuyên can? Còn không phải bắt nạt ta căn cơ không vững, ép ta gánh vác tội danh “tổ tông tức giận”… Gân xanh ở trán Vĩnh Hưng đế nhảy lên.
Một vị thân vương bước ra khỏi hàng, cao giọng nói:
“Bệ hạ, thái độ của tổ tông đề cập quốc vận, ngài nhất định không thể xem nhẹ, không thể để một nhánh Vân Châu kia được tiện nghi.”
Vĩnh Hưng đế suy sụp ngồi xuống:
“Trẫm biết rồi, nếu có thể khiến các tổ tông hài lòng, trẫm hạ chiếu chỉ tự kể tội lại như thế nào, suy nghĩ ba ngày lại như thế nào.”
…
Trong rừng rậm.
Tịnh Tâm liếc một vòng, ánh mắt xẹt qua ở trên thân ba người Lý Diệu Chân, Sở Nguyên Chẩn, Hằng Viễn, một lần nữa nhìn về phía Lý Linh Tố, nói:
“Gương trong tay hắn có cổ quái.”
Vừa dứt lời, một trận cuồng phong cuốn lên, Bạch Hổ cưỡi gió lướt về phía Lý Linh Tố, tốc độ cực nhanh, ngay cả tứ phẩm võ phu ở đây cũng chưa phản ứng lại.
“Không được sát sinh!”
Tịnh Tâm chắp hai tay, thi triển giới luật.
Không được sát sinh, giam cầm là sát ý của Lý Linh Tố, đánh tan ý niệm phản kích của hắn, để bảo đảm Bạch Hổ có thể một đòn mất mạng, giải quyết uy hiếp lớn nhất.
Khất Hoan Đan Hương tốt xấu là tứ phẩm Tâm Cổ sư, vô thanh vô tức hôn mê bất tỉnh, thủ đoạn như vậy, tương tự cũng có thể đối phó bọn họ.
Lý Linh Tố cười “xùy” một tiếng, trong đan điền nở rộ ánh sáng màu vàng, diệt trừ lực lượng giới luật trong vô hình.
Một viên Kim Đan phá vạn pháp!
Cùng lúc đó, Lý Diệu Chân duỗi cánh tay, nhắm vào Bạch Hổ, con ngươi của nàng biến thành trong suốt, trống rỗng, không chứa cảm tình.
Nháy mắt, quần áo trên người Bạch Hổ chặt lại, đai lưng ý đồ thít chết hắn, giày tự động thoát ly, bay lên đánh má hắn, từng sợi tóc cuốn lấy cổ hắn, che mắt hắn.
Khí cơ trong cơ thể chảy ngược, không chịu khống chế.
Điều này làm hắn tập kích đối với Lý Linh Tố chưa thể có hiệu lực.
Thừa dịp sư muội giúp đỡ, Lý Linh Tố khống chế phi kiếm lui về phía sau, đồng thời mi tâm nhảy ra một gã đàn ông tồi phiên bản bỏ túi, cái tay nhỏ bổ về phía mi tâm Bạch Hổ.