“Kết trận tại chỗ!”
Một lão hòa thượng rít gào.
Các thiền sư lập tức làm ra ứng đối, mấy người, hoặc là hơn mười người ngồi xếp bằng tại chỗ, kết thành thiền trận.
Quả nhiên chặn được thần binh đánh đâu thắng đó không gì cản nổi này, khiến nó khó có thể phá vỡ tầng tầng lớp lớp hộ thể kim quang, nhưng như vậy cũng khiến các tăng nhân vô lực viện trợ A Tô La, ngăn cản Tôn Huyền Cơ phá trận.
Trong tiếng xà gỗ gãy “rắc rắc”, trong tiếng viên gạch phân tán “ầm ầm”, tòa tháp phong ấn này không chống đỡ được nữa, sụp xuống.
Tôn Huyền Cơ mượn điều này thấy rõ cảnh tượng trong tháp.
Trung ương tầng thứ nhất, nền bát giác dùng vàng đúc, trên nền là một đài sen vàng đúc.
Mặc kệ nền hay là hoa sen, đều khắc rậm rạp Phật văn, thuộc về một bộ phận trận pháp phong ấn, nhưng bây giờ, những Phật văn này ảm đạm, biến thành khắc văn thuần túy, không có thần dị nữa.
Trên đài sen, bày cái đùi mạnh mẽ thon dài, có đường nét cơ bắp mượt mà.
Nó bị phong ấn ở nơi đây năm trăm năm, nhưng không có chút dấu hiệu héo rũ suy kiệt, tươi sống tựa như hai chân của người sống.
Tháp phong ấn tổng cộng ba tầng, mỗi một tầng đều rất nhiều thiền sư ngồi xếp bằng.
Theo Phật tháp sụp xuống, những thiền sư này duy trì tư thế ngồi xếp bằng, ùn ùn rơi xuống, cho dù từ trên cao rơi xuống, bọn họ vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, chưa thức tỉnh, chưa kháng cự.
Tôn Huyền Cơ mở ra túi thơm, nhắm ngay đôi chân kia.
Túi thơm khí xoáy tụ cuồn cuộn, dễ dàng mang hai chân hút vào trong đó. Sau đó, hắn nhìn lướt qua các thiền sư ngã trái ngã phải, giống như bức tượng, hơi do dự, bỏ qua ý tưởng mang những thiền sư này chém tận giết tuyệt.
Ở trước khi hai bên đối địch giao thủ, những thiền sư này ở trong mắt Tôn sư huynh là người vô tội.
Hắn không thể thuyết phục bản thân tàn sát người vô tội.
Cho dù tương lai có một ngày, những thiền sư này sẽ là kẻ địch của hắn, nhưng đó là chuyện tương lai, thực đến lúc đó, hắn giết địch cũng sẽ không nương tay.
“Hảo!”
Tôn Huyền Cơ lời ít mà ý nhiều hét lớn một tiếng, dưới chân dâng lên hào quang, truyền tống về pháo đài.
Pháo đài nở rộ hào quang, sau đó biến mất ở trong trời đêm nặng nề.
Thấy thế, Hứa Thất An không do dự, quyết đoán cắt đứt combo đối với A Tô La, nhìn chằm chằm Phù Đồ bảo tháp bay lên trời, quát:
“Thái Bình!”
Thái Bình Đao gào thét mà quay về, để chủ nhân đạp ở trên sống đao, một người một đao xé gió bay đi.
Không phải Hứa Thất An nhân từ nương tay, A Tô La trúng một cây Phong Ma Đinh khí tức giảm xuống, nhưng không đại biểu người con út Tu La Vương này phế đi, hắn vẫn như cũ là Siêu Phàm cảnh.
Mà võ phu là có tiếng khó giết, mảnh thân thể Thần Thù đã lấy đi, không cần thiết tiếp tục lưu lại nơi đây, chậm thì sinh biến.
…
Nam Pháp tự trải qua một phen đại chiến hơi hỗn độn, phá hoại chủ yếu tập trung ở tây viện, khu vực còn lại, trừ Hứa Thất An chém ra một đao kia, mang hơn phân nửa Nam Pháp tự xuyên qua, cơ bản không bị lan đến nữa.
A Tô La ngồi xếp bằng ở trên quảng trường không có một viên gạch lành lặn, bối cảnh là Phật tháp sụp xuống thành phế tích.
Da hắn không đen sì nữa, nhưng cũng không phải màu vàng sẫm chỉ Kim Cương có, vòng lửa sau đầu tắt, lúc này hắn thoạt nhìn càng giống một tăng nhân bình thường hơn.
Nhiều lắm chỉ là xấu ơi là xấu.
Cái đinh màu vàng sẫm lẳng lặng nằm ở trước người hắn.
A Tô La tôn giả, đương nhiên nắm giữ bí pháp phá giải Phong Ma Đinh, cũng có thực lực này.
May mắn chỉ là một cây Phong Ma Đinh vào cơ thể, tuy khiến thực lực hắn bị hao tổn, nhưng không đến mức biến thành phế nhân, còn có dư sức tự nhổ.
Nếu là chín cây Phong Ma Đinh đều đánh vào trong cơ thể, hắn cũng chỉ có thể quay về A Lan Đà xin giúp đỡ từ các Bồ Tát cùng La Hán.
Một vị lão tăng dẫn dắt mười mấy đệ tử tiến vào tây viện, các đệ tử dừng lại tại chỗ, lão tăng chậm rãi tiến lên, hai tay chắp lại:
“A Tô La tôn giả, mảnh thân thể ma tăng bị đoạt, nên làm thế nào cho phải?”
Vị lão tăng này mặt đầy nếp nhăn, thân hình khô gầy như củi, là chủ trì Nam Pháp tự Bàn Niệm đại sư.
Một trăm lẻ chín tuổi.
Phật môn hiện nay, ở trong mắt đệ tử bình thường, người đức cao vọng trọng phần lớn là bối phận chữ “Bàn”, hướng lên trên một thế hệ là lứa chữ “Độ”, tăng nhân lứa chữ “Độ”, hoặc là thành tựu Siêu Phàm, hoặc là sớm hóa thành đất vàng.
Cường giả lĩnh vực Siêu Phàm, thì không phải đức cao vọng trọng có thể hình dung.
“Bổn tọa sẽ nói cho Quảng Hiền Bồ Tát.”
A Tô La ngồi xếp bằng nguy nga, vô hỉ vô bi.
Bàn Niệm chủ trì gật đầu, thanh âm già nua khàn khàn nói:
“Cần phái đệ tử trong môn lùng bắt Yêu tộc cảnh nội Thập Vạn Đại Sơn hay không?”
Phật môn ở Nam Cương kinh doanh nhiều năm, binh hùng tướng mạnh, cao thủ đông đảo, cường đại hơn xa so với Yêu tộc, bằng không cũng không cashc nào thống trị Thập Vạn Đại Sơn.
A Tô La lắc lắc đầu:
“Truyền lệnh các thành, tích trữ lương thảo, dược liệu, gia cố tường thành, chặt cây mở đường.”
Bàn Niệm chủ trì sợ hãi cả kinh:
“Ý tứ của ngài là…”
Những mệnh lệnh này, mỗi một cái đều là dùng cho thời kì nạn đói cùng chiến loạn, Thập Vạn Đại Sơn sản vật phong phú, lấy không hết dùng không cạn, không tồn tại vấn đề nạn đói.
Đáp án chỉ có một.
A Tô La vẻ mặt trang nghiêm, giữ tư thế hai tay chắp lại:
“Nam yêu ẩn nhẫn năm trăm năm, âm thầm tích tụ lực lượng, cũng đến thời cơ ngóc đầu trở lại. Việc này, ta sẽ liên hệ với A Lan Đà bên kia.
“Thập Vạn Đại Sơn đã vào bản đồ Phật môn, vĩnh viễn không thay đổi. Lần này, chúng ta sẽ triệt để đánh tan khí số nam yêu.”
Bàn Niệm chủ trì phun ra một hơi, hỏi ra nghi hoặc vẫn quấy nhiễu như cũ:
“Kim Cương mới vừa giao thủ cùng ngươi là ai?”
A Tô La hỏi ngược lại: “Siêu Phàm võ phu Đại Phụng tu hành Kim Cương Thần Công, hơn nữa có liên quan với Ti Thiên Giám, còn có thể là ai?”
Trong đầu Bàn Niệm chủ trì hiện lên một cái tên —— Hứa Thất An!
“Là hắn…”
Bàn Niệm chủ trì vẻ mặt phức tạp, vô cùng đau đớn nói:
“Kẻ này không ngờ trưởng thành đến bực này, có thể mang hắn thu vào Phật môn, lỡ cơ duyên, lỡ mất cơ duyên to lớn nha.”
Giọng điệu đã chán ghét lại tiếc hận.
…
Bên trong thung lũng, lửa trại hừng hực.
Miêu Hữu Phương cùng Hồng Anh hộ pháp, Thanh Mộc hộ pháp, Bạch Viên hộ pháp, cùng với hơn mười bộ chúng Yêu tộc nâng cốc vui vẻ, vừa múa vừa hát, chúc mừng hành động viên mãn chấm dứt.
“Thuốc nổ của Đại Phụng quả nhiên danh bất hư truyền, nổ thực sướng.”
Một vị mã yêu vỗ ngực, phấn chấn nói: “Hận không thể mang người Tây Vực tận diệt, cứu ra các đồng tộc trong nước sôi lửa bỏng.”