… Lưng Dương Cung hơi thẳng lên chút, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Khải:
“Phi thú quân của Cổ tộc, vì sao sẽ theo ngươi cùng nhau chạy đến?”
Hắn hỏi ra nghi hoặc trong lòng các phụ tá.
Cố Khải nói:
“Các dũng sĩ Tâm Cổ bộ phụng mệnh Hứa Ngân la, đến Tùng Sơn huyện cứu viện, giúp thủ quân đánh lùi quân địch.”
Vừa nói, vừa từ trong lòng lấy ra tín hàm:
“Có thư tay Hứa đại nhân làm bằng chứng.”
Lại viên tiến lên tiếp nhận thư tay, cung kính đưa tới trước người Dương Cung, Dương Cung mở ra xem xong, hướng tới các phụ tá ánh mắt cứng ngắc chiếu tới gật đầu.
Tùng Sơn huyện giữ được rồi…
Lại là một câu lời hay làm người ta lâng lâng, các phụ tá kinh hỉ không thôi, nhìn nhau, truyền lại hưng phấn cùng vui sướng.
Lúc này, Tháp Mạc từ trong lòng lấy ra một phần thư tay, nói:
“Đây là thư tay của Hứa Ngân la, bảo ta sau khi đến Thanh Châu, chuyển giao cho Dương bố chính sứ.”
Một lần này, Dương Cung trực tiếp nâng tay, cách không hút đến thư tay, có chút sốt ruột không dằn nổi mở ra.
Khác với thư tay của Hứa Tân Niên chữ viết tinh tế phiêu dật, phần thư tay này của Hứa Ninh Yến, viết vặn vẹo xấu xí, thể chữ như là do bút họa cưỡng ép ghép lại.
Không sai, là chữ của Ninh Yến… Dương Cung lập tức tin, không hoài nghi nữa.
Trái lại không phải nói chữ của Hứa Ninh Yến không ai có thể bắt chước, mà là chữ của Hứa Ninh Yến cực kỳ hiếm thấy, Cửu Châu hiện nay, trừ thư viện Vân Lộc cùng kinh thành Hứa phủ, hầu như không nhìn thấy chữ viết của Hứa Ninh Yến.
Hứa Ninh Yến là người cần thể diện, cho nên phi thường quý trọng chữ của mình, tuyệt không truyền lưu ra ngoài.
Cho nên cho dù có người muốn bắt chước, cũng không có hàng mẫu cung cấp.
Dương Cung nhìn xuống phía dưới, nửa bộ phận đầu là Hứa Ninh Yến kể lại mình ở Nam Cương khẩu chiến đàn nho, lấy tài ăn nói tuyệt thế vô song thuyết phục Cổ tộc, lấy tình cảm cao thượng cảm hóa Cổ tộc, rốt cuộc khiến Cổ tộc tiêu tan hiềm khích trước đó, phái binh bắc thượng, trợ giúp Đại Phụng.
Dương Cung cho rằng, tài ăn nói có lẽ có, tình cảm sâu đậm còn chờ nghi ngờ.
Xuống chút nữa, là số lượng các bộ lạc phái binh.
“Tâm Cổ bộ phi thú kỵ năm trăm…”
Lúc nhìn thấy hàng đầu tiên, Dương Cung trực tiếp sửng sốt.
Hắn hoài nghi Hứa Ninh Yến viết sai rồi, phải biết rằng năm đó trong chiến dịch Sơn Hải quan, phi thú quân của Đại Phụng cũng mới số lượng một ngàn năm trăm.
Sau khi chiến dịch Sơn Hải quan kết thúc, không tới vài năm, triều đình liền mang phi thú doanh bán giải tán, Xích Vĩ Liệt Ưng bán đi lượng lớn.
Vì sao? Bởi vì nuôi không nổi.
Nếu trọng kỵ binh ăn là bạc, như vậy phi thú quân ăn chính là vàng.
Năm trăm phi thú quân là khái niệm gì? Chỉ sợ chiếm một nửa số lượng phi thú quân của Tâm Cổ bộ rồi nhỉ.
Tiếp tục xem xuống, chiến sĩ Lực Cổ bộ bốn trăm; Thi Cổ bộ khống thi thủ sáu trăm; Ám Ảnh bộ tám trăm tinh nhuệ, nếu là lại thêm năm trăm phi thú quân…
Lòng Dương Cung trầm xuống, vừa kinh hỉ vừa lo lắng, kinh hỉ là vì các chiến sĩ tinh nhuệ Cổ tộc này, không thể nghi ngờ có thể giảm bớt xu hướng suy tàn của Thanh Châu quân trước mắt.
Lo lắng là vì Cổ tộc cho quá nhiều, mưu đồ tất nhiên không nhỏ, Dương bố chính sứ lo lắng Hứa Thất An hứa hẹn lung tung, cho ra hứa hẹn triều đình không thể tiếp nhận.
Hắn nhíu mày nhìn về phía cuối bức thư tay, cũng chính là Hứa Ninh Yến hứa hẹn cho Cổ tộc.
Cái này… Dương Cung lần nữa hoài nghi Hứa Ninh Yến viết lầm rồi.
Vừa rồi là cảm thấy số lượng phi thú quân quá nhiều, mà bây giờ là cảm thấy trả giá quá nhỏ.
Quá rẻ rồi…
Lưng Dương Cung ở trong bất tri bất giác càng ưỡn càng thẳng, hắn vẫn duy trì uy nghiêm, nhưng hai mắt đã trở nên đặc biệt sáng ngời.
Hắn bất động thanh sắc cất thư tay đi, nhìn chằm chằm Tháp Mạc:
“Nội dung trên thư tay, thủ lĩnh Tâm Cổ bộ có từng xem không?”
Tháp Mạc không rõ hắn vì sao có câu hỏi này, nghĩ nghĩ, lại hiểu rồi, trầm ổn gật đầu:
“Dương bố chính sứ yên tâm, nội dung trên thư tay chuẩn xác không có sai lầm.”
Tâm Cổ sư chỉ số thông minh phổ biến đều ở trên tiêu chuẩn, đây cũng là nguyên nhân Hứa Thất An giao thư tay cho bọn họ.
Đổi là Lực Cổ bộ, chỉ sợ sẽ đáp lại như vậy:
“Ta làm sao biết!”
Hoặc là chỉ biết nói: “Ta cũng tương tự!”
Tháp Mạc tiếp tục nói:
“Mong Dương bố chính sứ sớm ngày dâng thư triều đình, mang việc này xác định.”
Dương Cung gật đầu:
“Bản quan hiểu, Tháp Mạc thống lĩnh đường xa mà đến, đi đường mệt nhọc, bản quan an bài ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, buổi tối mới mở tiệc chiêu đãi thống lĩnh.”
Sau khi bảo người ta mang Tháp Mạc dẫn đi an bài nơi ở, Dương Cung chậm rãi phun ra một hơi, mang ánh mắt ném về phía các phụ tá bên cạnh bàn.
Mà đám phụ tá tinh thông các lĩnh vực, đọc đủ thứ thi thư kia, sớm đã sốt ruột không chịu nổi.
“Ninh Yến trên thư viết như thế nào, có bao nhiêu phi thú quân?”
Lý Mộ Bạch đại biểu mọi người đặt câu hỏi.
Dương Cung lộ ra một cái mỉm cười: “Năm trăm.”
“Năm trăm?!”
Tiếng kinh hô vang lên ở bên cạnh bàn, lại viên nơi xa bận rộn cũng đều ngừng công việc trong tay, ngạc nhiên nhìn lại.
“Cho ta nhìn xem.”
Lý Mộ Bạch vươn tay, trầm giọng nói: “Đến!”
Giấy viết thư trong tay Dương Cung đột ngột biến mất, xuất hiện ở trong tay Lý Mộ Bạch, hắn mở giấy viết thư đọc, đọc rồi đọc, hít thở có chút dồn dập, cái tay cầm thư cũng run lên khe khẽ vài cái, nhưng rất nhanh bình phục.
Giấy viết thư truyền đọc ở giữa phụ tá, từng đôi tay cầm thư đang run rẩy, trên từng khuôn mặt lộ ra vẻ mặt kích động lại hưng phấn.
Tinh nhuệ Cổ tộc đã đến, đối với Thanh Châu lúc này mà nói, như nắng hạn gặp mưa rào.
Thấm đẫm cả chiến trường khô cạn.
“Chỉ là những thứ trả giá này, đã mời được nhiều tinh nhuệ Cổ tộc như vậy, Hứa Ngân la tình cảm sâu đậm cao thượng, ngay cả người Cổ tộc cũng có thể đả động.”
Một vị phụ tá vuốt râu tán thưởng.
Ngây thơ… Lý Mộ Bạch cùng Dương Cung nhìn hắn một cái, người sau chậm rãi nói:
“Có lẽ còn có trả giá chúng ta chưa từng biết đến, do Ninh Yến tự trả.”
Không khí bên cạnh bàn dịu đi, các phụ tá vừa cảm khái vừa cười nói:
“Không biết Hứa Ngân la khi nào có thể xử lý xong việc Nam Cương, hắn nếu có thể đến Thanh Châu, phản quân lo gì không diệt được.”
“Hắn tuy không ở chiến trường, nhưng vẫn để ý Thanh Châu không phải sao.”
Nói tới võ phu thanh danh như mặt trời giữa trời kia, cho dù đang ngồi đây đều là người đọc sách, trong lòng cũng chỉ có sùng kính. Phải biết rằng văn nhân khinh thường nhất võ phu thô bỉ.
“Hôm nay lại nhìn, vẫn là cảm tạ Ngụy Công, hắn để trấn quốc chi trụ của Đại Phụng kéo dài, chưa bởi hắn hy sinh mà sụp xuống.”
Đại Phụng không còn Ngụy Uyên, nhưng đã có thêm Hứa Thất An, truyền thừa vẫn bất diệt.