Hứa Linh Nguyệt thản nhiên nói:
“Mặc bộ quần áo này, mẹ không thể tự xưng “lão nương” nữa, lời thô bỉ mất thể thống.”
Thẩm thẩm bị nữ nhi bật lại ngẩn ra một phen, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải nói:
“Lục Nga, mau giúp tiểu thư thay quần áo. Lát nữa phải vào cung gặp hoàng hậu nương nương, thương lượng hôn sự đại ca con cùng Lâm An công chúa.”
Hứa Thất An và Lâm An đã đính hôn, lệnh cha mẹ lời mai mối.
Hôn kỳ cũng được an bài ở sau xuân tế nửa tháng, mà bây giờ cách xuân tế, cũng là nửa tháng.
Nói cách khác, hôn kỳ của Hứa Thất An và Lâm An công chúa ở một tháng sau.
Thẩm thẩm thân là “mẫu thân”, bây giờ phải vào cung thương lượng với hoàng hậu nương nương chi tiết hôn lễ, lễ nghi vân vân.
Đây là thủ tục giữa trưởng bối phải làm.
Hứa Linh Nguyệt buông sách, mặt không biểu cảm nói:
“Con hôm nay đau đầu, không đi nữa, lúc ăn sáng không phải đã nói với mẹ sao.”
Thẩm thẩm lại ngẩn ra, buồn bực nói:
“Mẹ đây không phải quên sao.”
Hứa Linh Nguyệt nói:
“Không có việc gì, con không trách mẹ.”
… Thẩm thẩm nghẹn nói không ra lời, thầm nhủ khuê nữ hôm nay là làm sao vậy, trưởng nữ yếu đuối dễ bắt nạt như vậy của ta, hôm nay vậy mà lại mỏ nhọn như thế.
Thế mà lại mang lão nương nói không còn lời nào để chống đỡ, thật sự là hiếm thấy.
Hứa Linh Nguyệt tựa như tâm tình không tốt, giọng điệu lạnh nhạt:
“Không phải có Tư Mộ tỷ tỷ đi cùng mẹ sao.”
Nàng đánh giá mẫu thân, “Ồ” một tiếng, nói:
“Mẹ là khẩn trương, rụt rè. Muốn kéo con gái đi chống đỡ cục diện. Nhưng con gái là một nữ tử nhu nhược vô năng, nào từng gặp loại tình huống này, không đi chính là không đi.”
“Ta sẽ rụt rè? Nói hươu nói vượn!”
Thẩm thẩm chống hông, cảm thấy con gái là đang làm thấp nàng, tuy nàng quả thật sợ rồi.
Hứa Linh Nguyệt nghĩ dù sao mẹ con tình thâm, tuy tâm tình rất kém nhưng vẫn cho nàng một chiêu, nói:
“Mẹ cái gì cũng không cần phải nói, trên mặt mang theo nụ cười, có vấn đề không đáp được, trực tiếp nhìn Tư Mộ tỷ tỷ một cái là được. Tỷ ấy sẽ giúp mẹ ứng phó.”
Trực tiếp nhìn Tư Mộ một cái… Thẩm thẩm nghe vào tai, ngoài miệng gắt:
“Con nhóc, bớt ra chủ ý xấu. Thôi thôi, con không đi thì không đi, lão… Mẹ tự mình đi.”
Lập tức mang theo nha hoàn đi nội sảnh, vừa gọi người chuẩn bị xe ngựa, vừa chờ đợi Vương Tư Mộ.
Vương Tư Mộ không bao lâu, mặc quần áo tươi sáng, bảo trì tư thái đoan trang tới Hứa phủ, tiến vào nội sảnh, vẻ mặt thuận theo nói:
“Bá mẫu, đến giờ rồi, chúng ta vào cung đi.”
Thẩm thẩm ưỡn ngực ngẩng đầu, khẽ nâng cái cằm trắng như tuyết, rụt rè nói:
“Ừm!”
Áp lực thật lớn… Vương Tư Mộ liếc mẹ chồng tương lai không giận tự uy, gương mặt xinh đẹp đanh lại một cái, hít sâu một hơi.
…
Tầm Châu.
Hứa Thất An và quốc sư song tu bị sớm chen ngang, Tôn Huyền Cơ mang theo Viên hộ pháp tới bái phỏng, bàn bạc công việc bố trí pháp trận truyền tống.
Tôn sư huynh ngươi quá phận rồi nha… Hứa Thất An thầm mắng, vốn muốn bảo nha hoàn truyền lời, bảo Tôn sư huynh chờ vài canh giờ.
Nhưng Lạc Ngọc Hành cũng không cho hắn cơ hội, một cước mang tên khốn kiếp đòi hỏi vô độ này đá văng ra, rất nhanh mặc vào yếm, khố, khoác váy lụa vũ y.
Cũng làm pháp thuật nho nhỏ, che giấu mùi trên người mình.
Hứa Thất An và Lạc Ngọc Hành ở sảnh bên trong tiếp đãi Tôn Huyền Cơ và Viên hộ pháp, các nha hoàn dâng trà nóng.
“Vân Lộc thư viện với Ti Thiên Giám, Linh Bảo Quan, còn có hoàng cung đều phải bố trí một cái đài truyền tống.”
Trong lòng Hứa Thất An sớm có bố trí tương ứng, nói:
“Trong đó, ngọc phù truyền tống Ti Thiên Giám và hoàng cung cho ta, ngọc phù truyền tống đến thư viện Vân Lộc cho viện trưởng, ngọc phù truyền tống Linh Bảo Quan cho quốc sư.”
Truyền tống hoàng cung… Lạc Ngọc Hành lạnh như băng liếc hắn một cái.
“Về phần Ung Châu bên này, đầu tiên là căn nhà này của ta cần một tòa truyền tống trận, có thể để ta từ kinh thành nhanh chóng về đây. Mặt khác, trong các thành trì lớn trên phòng tuyến Ung Châu đều phải có truyền tống trận, để xác nhận quốc sư cùng viện trưởng có thể trợ giúp tùy thời tùy chỗ.”
Tôn Huyền Cơ gật gật đầu, liếc Viên hộ pháp.
Viên hộ pháp trải ra một phần bản đồ, nói:
“Dương Cung đã đánh dấu ở trên bản đồ, định sẵn chỗ dựng trận pháp truyền tống.”
Cái này so với Hứa Thất An nói chi tiết hơn nhiều.
Không sai, có những truyền tống trận này, tính cơ động bên ta sẽ mạnh tới mức khiến Vân Châu quân tuyệt vọng. Nếu truyền tống thuật có thể truyền tống quân đội thì tốt rồi… Hứa Thất An hài lòng gật đầu.
Viên hộ pháp đang chuyên tâm đọc lấy tiếng lòng Tôn Huyền Cơ, chưa chú ý hắn.
Ngọc phù truyền tống là vật phẩm dùng một lần, cần không ngừng luyện chế, giá trị chế tạo không đắt, nhưng cũng không rẻ, không có khả năng để mấy trăm mấy ngàn, thậm chí mấy vạn sĩ tốt đồng thời nắm giữ.
Khắc không nổi!
Mà thuật sĩ tuy cũng có thể dẫn người truyền tống, nhưng lấy vị cách tam phẩm của Tôn Huyền Cơ, một lần mang mấy chục người đã là cực hạn, khó có thể gánh vác tiêu hao truyền tống mấy ngàn mấy vạn người.
“Ngọc phù truyền tống hoàng cung ta cũng muốn một cái.” Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói.
Tôn Huyền Cơ nhất thời nhìn về phía Hứa Thất An, người sau lập tức nói:
“Yêu cầu của quốc sư, đương nhiên phải đáp ứng.”
Tôn Huyền Cơ gật đầu, không có ý kiến.
…
Các tỳ nữ xinh đẹp ôm chăn đệm đi ra khỏi cửa phòng phía tây, xuyên qua đại viện, tới tiểu viện yên tĩnh giặt.
Các nàng vung tay trải ga nệm ra, treo ở trên sào trúc, phát hiện ga giường ướt sũng, vết nước bất quy tắc dính đầy một nửa.
“A!”
Tỳ nữ xinh đẹp vung ga giường ra cười nhạo nói:
“Còn tưởng là tiên tử lạnh lùng tự phụ bao nhiêu cơ, nhìn xem cái ga giường này.”
“Thật sự là người không thể xem tướng mạo, nữ tử bình thường nào có thiên phú dị bẩm như cô ta, khó trách khiến Hứa Ngân la không xuống được giường.”
Các tỳ nữ vây quanh ở bên ga giường, chậc chậc lấy làm kỳ, đứng xem, nói lời th ô tục.
Nội sảnh.
Khuôn mặt hồng hào của Lạc Ngọc Hành chợt đỏ lên, hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Thất An, tư thế đó, giống như muốn liều mạng với Hứa Thất An.
Phong phạm quốc sư cao ngạo lạnh lùng nháy mắt phá công.
Lấy tu vi bọn họ, gió thổi cỏ lay trong nhà đều không thể gạt được ngũ cảm.
Ngươi lần nào song tu cùng ta không phải ướt nửa tấm ga, còn chưa quen sao? Chỉ biết giả vờ nghiêm túc… Trong lòng Hứa Thất An nói thầm một tiếng, trên mặt lộ ra nét hổ thẹn, vừa định truyền âm nhận sai, nói chút lời tốt.