Đọc truyện Full

Chương 1832: Bái phỏng Vu Thần giáo (3)

Ầm!

Hứa Thất An không ngưng trệ, hung hăng húc vào Tĩnh Sơn, mang đỉnh núi cao nhất này húc sập nửa bên, thân núi trượt xuống, tảng đá cùng đá ùn ùn rơi xuống.

Trong Tĩnh Sơn thành, từng bóng người bay lên, từng vu sư điên cuồng chạy ra ngoài, tránh đi xa xa.

Bọn họ kinh sợ nhìn Tĩnh Sơn sập xuống.

Tát Luân A Cổ vẫn đứng ở tại chỗ, chưa từng nhúc nhích chút nào, chỉ là thân núi dưới chân ban đầu sụp xuống, lão biến thành đứng trên không.

Nháy mắt mượn dùng thế núi phòng ngự, chưa thể thủ được Hứa Thất An, lão thi triển năng lực thứ hai của Đại Vu Sư, đồng hóa cùng “thiên địa”, để lại tại chỗ một hình chiếu.

Đây là thủ đoạn giữ mạng hạng nhất thế gian.

Khuyết điểm là số lần sử dụng có hạn, không có khả năng thi triển không hạn chế, mỗi lần thi triển giãn cách là ba nhịp thở, hơn nữa nhiều nhất mười lăm hơi thở, chân thân sẽ quay về chỗ hình chiếu, lúc này, dễ dàng bị võ phu ôm cây đợi thỏ.

Đại Vu Sư ở trước mặt hắn thế mà không chiếm được chút lợi thế nào… Đông Phương Uyển Dung cưỡi gió tránh ở xa xa, thấy một màn như vậy, trong lòng nghiêm nghị.

Ầm ầm ầm!

Tế đàn chấn động, trong tượng đá đầu đội vương miện bụi gai lao ra một làn khí đen mênh mông, ở trời cao ngưng tụ thành một khuôn mặt người mơ hồ, lạnh lùng quan sát Hứa Thất An.

Các vu sư nơi xa ở không trung bái lạy, hô to “Mời Vu Thần tru sát kẻ địch”.

Rắc… Hứa Thất An vặn vẹo cổ, xương cốt phát ra tiếng vang, hắn ngẩng đầu nhìn Vu Thần trên bầu trời, nhếch miệng nói:

“Đến thử giết ta.”

Vu Thần chỉ là lạnh lùng quan sát.

Tát Luân A Cổ thở dài:

“Nói đi, tới làm cái gì.”

“Đến thu chút lợi tức, thuận tiện tìm hiểu một ít tình báo.” Hứa Thất An không ra tay nữa, đứng trên không trung, “Như thế nào là đại kiếp? Vu Thần giáo các ngươi đối với Thủ Môn Nhân biết được những gì.”

Tát Luân A Cổ chỉ chỉ mặt người trên bầu trời, cười nói:

“Nếu là hai vấn đề này, như vậy tự ngươi hỏi hắn đi. Nếu ngươi là muốn một ít tình báo, vậy ta nơi này trái lại có một giao dịch có thể làm.”

Hứa Thất An từ chối cho ý kiến.

Tát Luân A Cổ nói:

“Thời đại viễn cổ, có một vị thần ma tên là “Đại Hoang”, nó cùng cấp với Cổ Thần, hơn nữa cũng từ trong tràng rung chuyển lớn đó sống sót, chỉ là linh uẩn bị hao tổn, cho nên ngụy trang thành hậu duệ thần ma, ẩn nấp ở hải ngoại.”

“Bạch Đế chính là Đại Hoang?” Hứa Thất An nhíu mày.

Thì ra “Đại Hoang” không phải hậu duệ thần ma, mà là thần ma hàng thật giá thật, từng cùng cấp với Cổ Thần? Khó trách bản thể nó đáng sợ như thế, hơn xa nhất phẩm… Khó trách nó quan tâm Thủ Môn Nhân như vậy, quan tâm cái gọi là đại kiếp, bởi vì nó là kẻ tham dự đại rung chuyển năm đó… Hứa Thất An trong nháy mắt nghĩ thông suốt rất nhiều vấn đề.

“Tình báo này giá trị không đủ.”

Hứa Thất An hoạt động gân cốt, nói:

“Tiếp tục!”

Vương miện bụi gai kia trên đầu pho tượng Vu Thần đột nhiên bay lên, hóa thành một dải âm u, đáp ở đỉnh đầu Tát Luân A Cổ.

Chỉ nháy mắt, Đại Vu Sư tay cầm Đả Thần Tiên, đầu đội vương miện bụi gai, giống như thành chúa tể phương thế giới này.

Hắn cười ha ha nói:

“Có thể!

“Rất nhiều năm chưa quật nhất phẩm võ phu rồi, cho ngươi nếm thử tư vị Cao Tổ hoàng đế năm đó bị ta quật chạy loạn khắp đông bắc.”

Hứa Thất An cười ha ha lấy ra một cái nho quan đội vào, tay trái một cây Trấn Quốc Kiếm, tay phải một cây Thái Bình Đao.

Cười ha ha nói:

“Ai chạy kẻ đó là cháu nội!”

Hôm sau.

Trong sương sớm, Hứa Thất An cùng Tống Đình Phong Chu Quảng Hiếu, thần thanh khí sảng rời khỏi câu lan, Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ đường nét duyên dáng, cùng hai người cùng nhau đi về phía nha môn Đả Canh Nhân.

Đêm qua là nghỉ ở trong câu lan, nghe khúc uống rượu xem diễn, thời gian hưu nhàn khó được.

Hắn bây giờ đã không động vào nữ tử bình thường nữa, sợ vất vả mỹ nhân.

Chu Quảng Hiếu thanh toán.

Tống Đình Phong oán giận nói:

“Triều đình hai tháng chưa phát bổng lộc, Ninh Yến, còn tiếp tục như vậy, lần sau cho ngươi mời khách.”

Hứa Thất An mặt không biểu cảm nói:

“Ồ, vậy về sau không đi câu lan nữa.”

“…” Tống Đình Phong mắng:

“Đường đường nhất phẩm võ phu, còn keo kiệt như vậy.”

Đi câu lan nếu tiêu tiền, thú vui liền không còn… Hứa Thất An không quan tâm hắn, trong đầu nhớ lại hôm qua chiến đấu với Tát Luân A Cổ.

“Ài, giữa nhất phẩm muốn phân ra thắng bại quả nhiên khó, càng đừng nói là sinh tử. Cũng may ngày hôm qua là lão làm cháu nội, không phải ta.” Hắn nói thầm, thuận tay lau mặt, mang Hứa nhị lang biến trở về.

Thân phận cùng địa vị hắn bây giờ, khẳng định không thích hợp đi câu lan nữa.

Lần sau tính dùng mặt nhị thúc đi câu lan.

Vào nha môn Đả Canh Nhân, hắn đến thẳng tiểu viện, gặp mẹ đẻ.

Cơ Bạch Tình thấy hắn đúng hẹn mà đến, cười dịu dàng:

“Mẹ hai mươi năm không gặp Tiểu Như rồi, không biết muội ấy còn có nhận ra mẹ người đại tẩu này hay không.”

Sầu bi thoang thoảng trong ánh mắt nàng đã tan đi, như là cáo biệt quá khứ, lấy được cuộc sống mới.

Thanh Vân Sơn, thư viện Vân Lộc.

Trong thư viện quanh năm bao phủ hạo nhiên chính khí, mí mắt Dương Cung run nhè nhẹ, tiếp theo mở mắt.

Hắn đầu tiên cảm nhận được là đau đớn thấu tim thấu xương, cơ bắp toàn thân xé rách, kinh mạch đứt cả. Tiếp theo là phổi nóng hừng hực, miệng khô lưỡi khô, mỗi một lần hít thở đều sẽ tác động thương thế.

Nhưng, trạng thái tinh thần của hắn rất tốt, ý niệm thông suốt, từng đạo thanh quang nhỏ bé không thể phát hiện chất chứa ở mỗi một tấc máu thịt, mỗi một tế bào của hắn.

Tay chân nhúc nhích có chút cố sức, Dương Cung sau khi thử ngồi dậy chưa có kết quả, trầm giọng nói:

“Trà đến!”

Ấm trà trên bàn tự bay lên, dời qua trên môi hắn, sau đó nghiêng miệng ấm, lấy một loại tốc độ không nhanh không chậm rót trà.

Ực, ực… Dương Cung há mồm tiếp nước trà, uống lửng dạ, phổi nóng hừng hực cùng miệng khô lưỡi khô lúc này mới giảm bớt đi rất nhiều.

Sau khi giảm bớt cơn khát, Dương Cung đánh giá căn phòng, phát hiện đây là chỗ ở của mình trong thư viện.

Mang ta về thư viện rồi, cũng không biết Ung Châu bảo vệ được không, các tướng sĩ theo ta lui về còn có mấy người còn sống… Dương Cung vừa nghĩ đến tình hình chiến đấu, trong lòng liền nặng trịch.

Vui sướng đại nạn không chết cũng theo đó giảm bớt.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Cực Phẩm Gia Đinh
Cực Phẩm Gia Đinh
Là một tuyệt tác Sắc Hiệp – Xuyên Không được tác giả Vũ Nham sáng tác và hoàn thành vào năm 2008. Sức cuốn hút của Cực Phẩm Gia Đinh thậm chí còn vượt qua Tru Tiên, Thần…
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Tam hoàng tử Lý Chính là người tiếp thụ qua chủ nghĩa xã hội giáo dục, cảm thấy có làm hoàng đế hay không cũng không đáng kể. Nhưng hoàng phi chưa về nhà chồng của hắn tựa…
Dược Thần
Dược Thần
Hắn được người đời công nhận là cường giả mạnh nhất đại lục. Là Linh Dược Thần Sư duy nhất của đại lục Tư Đặc Ân. – Kiệt Sâm! Một thiên tài xuất sắc của đại lục Tư…
Huyền Thiên Tôn Đế
Huyền Thiên Tôn Đế
Tên khác: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng Diệp Tiêu Dao uy chấn thiên hạ bất ngờ vẫn lạc tại Huyền Vực, sau đó trùng sinh sống lại trên người Diệp Huyền. Diệp Huyền từ một người thường…
Sát Thần Chí Tôn
Sát Thần Chí Tôn
Một chàng trai trẻ bất ngờ lạc vào một thế giới mới, nơi mà anh ta bị xa lánh và bắt nạt. Tuy nhiên, thay vì than phiền số phận, anh quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn…
Thần Đế Trọng Sinh
Thần Đế Trọng Sinh
“Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào… ta trở lại quá khứ rồi?”. Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình,…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full