Hứa Thất An tùy tiện ngồi ở bên bàn, thuận tay cầm một quả táo gặm, sau đó nhướng mày:
“Quả táo này sao ăn vào là lạ, có chút, có chút…”
Hoài Khánh chưa quay đầu, khẽ cười nói:
“Vị có chút giống thịt ngựa?
“Đây là táo thịt Tống Khanh tiến cống, nghe nói cây táo là từ trên xác ngựa chiến mọc lên, một con ngựa có thể bồi dưỡng ba trăm cân táo thịt. Chiến sự vừa chấm dứt không lâu, xác ngựa chồng chất như núi, trẫm nghĩ, chôn cũng là lãng phí, liền giao cho Tống Khanh xử lý.
“Bây giờ táo thịt đã vào lều phát cháo, kèm cháo cùng nhau phát cho nạn dân, quả thật chống đói.”
… Hứa Thất An yên lặng phun hết vụn táo trong miệng, bưng trà lên súc miệng, nói:
“Ta đang muốn đi Nam Cương một chuyến, tiền trợ cấp chiến sĩ Cổ tộc bệ hạ chuẩn bị thỏa đáng hay chưa?”
Hoài Khánh lắc đầu.
Hứa Thất An liền mang kế sách của nhị lang thuật lại cho Hoài Khánh.
“Không sai!”
Hoài Khánh lập tức tỏ vẻ tán đồng: “Ti Thiên Giám giàu chảy mỡ, thuật sĩ không thiếu bạc, từ chỗ bọn họ lấy một ít đối phó khẩn cấp, cũng là không tệ.”
Vì thế, Hoài Khánh viết phần thư tay giao cho Hứa Thất An, ý tứ đại khái là:
Vị trí giám chính liên quan trọng đại, trẫm không thể qua loa được, cần chọn lựa một vị hiền tài đức cao vọng trọng, có thể thuyết phục mọi người, có thể cống hiến cho triều đình cùng dân chúng mới được. Trước mắt vừa lúc có một việc…
Sau khi cầm thư tay, Hứa Thất An tiếp theo đi gặp Ngụy Uyên, mang mục đích chuyến đi Nam Cương của mình báo cho biết, biểu đạt lo lắng đối với Cổ Thần.
Ngụy Uyên đề nghị là, trước khi đi Nam Cương, đi thư viện Vân Lộc trước một chuyến.
Hứa Linh m chưa có khác thường, rất có thể là bởi vì Cổ Thần lấy pháp thuật “Di Tinh Hoán Đấu” che giấu.
Cho nên cần đi thư viện Vân Lộc mượn nho quan Á Thánh, còn có hai tờ giấy ghi lại “thuật bói” cùng “Ngôn Xuất Pháp Tùy”.
Trước dùng lực lượng Ngôn Xuất Pháp Tùy, cấm lực lượng “Di Tinh Hoán Đấu”, sau đó lợi dụng quẻ thuật bói toán Hứa Linh m.
Có vấn đề hay không, thăm dò chút liền biết.
Mà nho quan Á Thánh thêm vào, có thể bảo đảm xua tan lực lượng “Di Tinh Hoán Đấu”, cùng với đề cao cường độ bói toán “thuật bói” của vu sư.
Cổ Thần dù sao còn ở trong phong ấn, một tia lực lượng kia thẩm thấu ra, không có khả năng chống lại pháp khí của Á Thánh.
Ngoài ra, Ngụy Uyên còn nói, làm sẵn chuẩn bị không có thu hoạch gì mà quay về.
Hắn cho rằng, lấy vị cách Cổ Thần, nếu muốn âm thầm ăn mòn, mưu tính, căn bản sẽ không để Cổ tộc dễ dàng phát hiện như vậy.
Cho nên một lần này rất có thể là hữu kinh vô hiểm, không có tin tức phía sau màn phức tạp như vậy.
…
Nam Cương.
Bên ngoài Cực Uyên, Thiên Cổ Bà Bà đám thủ lĩnh Cổ tộc hoàn thành một lần càn quét, sắc mặt có chút ngưng trọng đi ra.
Sự lo lắng của bọn họ đến từ hai phương diện:
Một, phong ấn Nho Thánh càng thêm buông lỏng, Cổ Thần sắp phá quan.
Điều này đối với Cổ tộc mà nói, không hề nghi ngờ là một hồi tai nạn, các đời tiên tri Thiên Cổ bộ đều có lưu lại “Cổ Thần xuất thế, Cửu Châu sẽ trở thành thế giới của cổ” lời tiên đoán như vậy.
Phong ấn Cổ Thần là sứ mệnh cùng mục tiêu vĩnh hằng không thay đổi của Cổ tộc.
Hai: Trong Cực Uyên tràn đầy lực lượng Cổ Thần, nồng đậm trước nay chưa từng có.
Nếu mặc kệ, đầu tiên lãnh địa của Cực Uyên sẽ mở rộng, mang khu vực bình thường xung quanh ô nhiễm thành lãnh địa của “Cổ”. Tiếp theo, số lượng cùng xác suất sinh ra siêu phàm cổ thú theo đó nước lên thì thuyền lên.
Một con siêu phàm cổ thú, có lẽ đã khiến các thủ lĩnh đang ngồi đánh bạc tính mạng đi tiêu diệt.
Hai con có thể khiến Cổ tộc nguyên khí đại thương, nếu xuất hiện ba con, Cổ tộc phải làm tốt chuẩn bị ngọc đá cùng vỡ.
Ở trong vô tận năm tháng quá khứ, chưa bao giờ có tình huống như vậy.
“Bà bà, đây là đại kiếp ngươi nói sao?”
Loan Ngọc xinh đẹp quyến rũ, hoàn toàn không còn nét quyến rũ phong tình vạn chủng, lông mày tinh xảo nhíu chặt lại.
“Mang đi so sánh, đây chỉ là một góc của đại kiếp mà thôi.”
Thiên Cổ Bà Bà nói xong, quay sang nhìn về phía Long Đồ:
“Cô bé con kia chưa có gì khác thường chứ.”
Long Đồ trả lời:
“Chưa khác thường, có thể ăn có thể ngủ, trước mắt đang giúp trong tộc làm đập nước, đã có thể khiêng tảng đá năm trăm cân.”
Chỉ phần lực lượng này, một quyền đánh chết võ phu Luyện Tinh cảnh không nói chơi, Luyện Khí cảnh cũng phải mất nửa cái mạng.
Thiên Cổ Bà Bà lại nói:
“Thông báo Hứa Ngân la rồi?”
Long Đồ gật đầu, mang đề tài kéo trở về: “Cực Uyên bên này xử lý như thế nào? Nho Thánh phong ấn chúng ta không có cách nào, nồng độ Lực Cổ Thần quá cao cũng không có cách nào giải quyết?”
Nghe vậy, các thủ lĩnh cùng trưởng lão Cổ tộc đều trầm mặc, u sầu đầy mặt.
Tâm Cổ sư Thuần Yên bình tĩnh lý trí nói:
“Nếu dân cư Cổ tộc mở rộng gấp mười, trái lại có thể giải quyết vấn đề này.”
Phương pháp xử lý cũng rất đơn giản, trực tiếp hấp thu lực lượng Cổ Thần là được rồi.
Nhưng các cổ sư là có cực hạn, không có khả năng hấp thu mãi không ngừng nghỉ, lực lượng Cổ Thần cần dựa vào bản mạng cổ trong cơ thể “lọc”, sau đó thân thể con người mới có thể hấp thu, như vậy có thể hữu hiệu tránh cho dị dạng và điên cuồng.
Cổ trùng và cổ thú lại không cần như thế.
Chúng nó có thể trực tiếp hấp thu Cổ Thần chi lực, trả giá chính là trở thành nô lệ của Cổ Thần chi lực, đánh mất lý trí. Đương nhiên, các trùng thú cũng sẽ không để ý những thứ này.
“Hoặc là mỗi bộ tộc xuất hiện thêm một vị siêu phàm.” Thuần Yên bổ sung.
Vậy là bảy siêu phàm… Thủ lĩnh Cổ tộc, cùng với bên cạnh một đám trưởng lão khẽ lắc đầu.
Tấn thăng siêu phàm cần lượng lớn Cổ Thần chi lực, mang Cổ Thần chi lực đoạt lấy, liền có thể hữu hiệu ngăn chặn cổ trùng trong Cực Uyên trưởng thành, quả thật là cách giải quyết hoàn mỹ.
Nhưng, mỗi bộ tộc xuất hiện một vị siêu phàm cảnh, vậy là bảy vị siêu phàm, siêu phàm sinh ra nào có dễ dàng như vậy?
Cổ sư cũng sẽ có bình cảnh, có phân chia thiên tài cùng bình thường.
Tốc độ tu hành của cổ sư, chủ yếu xem a phương diện:
Một mặt là mức nồng đậm của Cổ Thần chi lực.
Lực lượng Cổ tộc nơi bắt nguồn từ Cổ Thần, hệ thống khác cần thổ nạp linh lực, mà Cổ tộc thổ nạp là Cổ Thần chi lực, Cổ Thần ngủ say ở Nam Cương, cho nên cổ sư muốn vững bước tấn thăng, thì không thể rời khỏi Nam Cương thời gian dài.
Cổ Thần lực càng nồng đậm, tốc độ tu hành càng nhanh.
Nhưng đây là có hạn chế, hạn chế này chính là bản mạng cổ.
Cho nên phương diện thứ hai là độ phù hợp của bản mạng cổ cùng kí chủ.