Đọc truyện Full

Chương 2072: Loè loẹt (1)

Dù sao, ở thời đại viễn cổ, nó ngay cả linh uẩn thần ma khác cũng có thể cắn nuốt.

Mà linh uẩn là quy tắc thiên địa biến thành.

Quy tắc cũng có thể cắn nuốt, huống chi thiên mệnh sư nho nhỏ.

Trong khí xoáy cuồn cuộn, một mảng ánh sáng mỏng manh dâng lên, như ánh nến trong cuồng phong mưa rào, lay động phiêu linh, tựa như có thể tắt bất cứ lúc nào, cuốn vào xoáy khí.

Nhưng thời gian qua đi từng phút từng giây, thanh quang lại vẫn kiên định, chưa từng bị xoáy khí cắn nuốt.

Trong con ngươi màu hổ phách của Hoang hiện lên cảm xúc biến hóa rõ ràng.

“A…”

Trong cái sừng dài truyền đến tiếng cười nhẹ của Giám chính.

“Ngươi…”

Con ngươi Hoang hơi mở rộng, nửa đoán nửa chất vấn nói:

“Ngươi đã nắm giữ thiên địa pháp tắc tầng thứ cao nào đó?”

Cái gọi là đại đạo ba ngàn, tiểu đạo vô tận, pháp tắc trong thiên địa nhiều đếm không xuể, có pháp tắc tầng thấp, tự nhiên cũng có pháp tắc trung tâm, tầng cao.

Những pháp tắc này đan xen ra thế giới Cửu Châu.

Hoang tuy vô cùng tự tin đối với thiên phú thần thông của mình, nhưng cũng hiểu, mình không phải là thật sự không có gì không nuốt được.

Một số pháp tắc trung tâm, tầng cao nào đó, nó là bất lực.

Miêu tả cụ thể hơn là, Hoang có thể cắn nuốt nhất phẩm tu sĩ các hệ thống lớn, nhưng đều là siêu phẩm cường giả, thiên phú thần thông của nó tuy cũng có thể tạo thành lực sát thương không tầm thường, nhưng rất khó mang đối phương giết chết.

Trong các hệ thống lớn, nhất phẩm chỉ là lợi dụng quy tắc, đến siêu phẩm mới có thể thật sự đề cập đến lực lượng quy tắc tầng cao, mà hệ thống thuật sĩ ở cảnh giới nhất phẩm, đã có được đặc thù cảnh giới siêu phẩm hệ thống khác mới có?

“Điều đó không có khả năng!” Hoang thấp giọng lẩm bẩm một lát, phát ra rít gào phẫn nộ:

“Điều đó không có khả năng!!!”

Nó không thể hiểu được tình huống trước mắt, không tin mình thân là một trong các thần ma đáng sợ nhất thời đại viễn cổ, thế mà không thể cắn nuốt thiên mệnh sư nho nhỏ.

“Nghiệt đồ khi sư diệt tổ kia của ta rất thích làm chuẩn bị hai tay, như vậy cho dù mưu tính thứ nhất thất bại, cũng có thể kịp thời ngăn cản tổn hại, tiến hành kế hoạch thứ hai.” Thanh âm Giám chính từ trong sừng dài truyền đến, vẫn là một sự trầm ổn của kỳ thủ:

“Làm lão sư, ta đương nhiên cũng am hiểu trò này.”

Trong lòng Hoang rùng mình: “Ngươi là cố ý bị ta phong ấn?”

Giám chính cười nói:

“Ở sau khi nhìn thấy pháp khí của đời đầu, ta tự biết một trận chiến đó không có phần thắng, liền lợi dụng ngươi tham lam đối với linh uẩn Thủ Môn Nhân, chủ động bị ngươi phong ấn, a, dù sao ngươi cũng không giết nổi ta.”

Vẻ mặt Hoang lộ ra ngưng trọng nhân tính hóa, trầm giọng nói:

“Mục đích của ngươi là cái gì cho ta mượn lực, mở ra vách chắn nơi này, sau đó cướp đi Thiên Môn? Được lắm, kế hoạch của ngươi đạt tới rồi.”

Khó trách Hứa Thất An sẽ đột nhiên tới hải ngoại, tới thần ma đảo, tranh đoạt Thiên Môn với nó.

Giám chính sớm biết thần ma đảo và Thiên Môn tồn tại, lúc trước thấy sự việc không thể làm được, không thể chiến thắng cường giả siêu phàm phe Vân Châu, chỉ có thể tương kế tựu kế, thi hành kế hoạch thứ hai.

Hoang hừ lạnh nói:

“Xem nhẹ ngươi rồi, nhưng dù vậy, ngươi cũng chỉ là kéo dài hơi tàn thêm một đoạn thời gian. Hôm nay ta đã khôi phục đỉnh phong, nghĩ hẳn siêu phẩm Cửu Châu giãy thoát phong ấn là chuyện nay mai, Trung Nguyên bị diệt là việc sớm hay muộn.

“Ngày Đại Phụng mất nước, chính là lúc ngươi hóa thành tro bụi.”

Tiếng cười của Giám chính lần nữa truyền ra:

“Không không không.

“Ở trong kế hoạch của ta, Hứa Ninh Yến nên cắn nuốt Già La Thụ tấn thăng nửa bước Võ Thần, đáng tiếc cho hắn cơ hội hắn không còn dùng được. Vì thế chỉ có thể ra biển tìm kiếm cơ duyên tấn thăng nửa bước Võ Thần.”

Nghe đến đó, Hoang đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó dâng lên cảm giác nguy cơ khó có thể miêu tả.

Bởi vì trong lời của Giám chính lộ ra ý tứ là, ở trong kế hoạch ban đầu của lão, không có Hứa Thất An.

Cái này ý nghĩa, Giám chính có biện pháp khác cướp đi Thiên Môn…

Vậy kế hoạch ban đầu của lão là cái gì?

Lúc này, nó nghe Giám chính cười ha ha nói:

“Ta cam tâm tình nguyện bị ngươi phong ấn, mục tiêu thật sự là ngươi đó.”

Theo câu này, con ngươi màu hổ phách của Hoang co rút lại thành cây kim, cảm giác nguy cơ không cách nào hình dung, như thủy triều mang nó cắn nuốt.

Đây là trực giác thân là thần ma viễn cổ của nó.

“Mục tiêu là ta?” Trong cổ họng Hoang phát ra tiếng cười lạnh trầm thấp, “Chỉ bằng ngươi sao, Giám chính!”

“Bộ dạng ngươi tức giận thật đáng sợ!” Giám chính bật cười một tiếng: “Chỉ mong ngươi kế tiếp còn có thể giữ được lòng tin.”

Giám chính không nói nữa, nhưng trong cái sừng dài của Hoang truyền đến tiếng chú ngữ tối nghĩa.

Loại ngôn ngữ của chú ngữ không phải quan thoại Đại Phụng, lại càng không phải bất cứ ngôn ngữ Nhân tộc, Yêu tộc nào, thậm chí không phải tiếng thần ma.

Bởi vì nếu là tiếng thần ma, Hoang không có khả năng nghe không hiểu.

Đây là ngôn ngữ chưa bao giờ xuất hiện.

Thậm chí cũng không nhất định là ngôn ngữ.

Nghe được Giám chính phát ra chú ngữ âm tiết cổ quái, Hoang bản năng đã nhận ra cảm giác nguy cơ, lập tức khiến sáu cái sừng dài bành trướng ra xoáy khí, toàn lực thi triển thiên phú thần thông hoàn chỉnh.

Sáu cái sừng đơn độc sinh ra sáu cái xoáy khí, sáu cái xoáy khí va chạm lẫn nhau, hình thành một xoáy khí lớn hơn nữa, hố đen đáng sợ giáng xuống lần nữa, cắn nuốt tất cả chung quanh, bao gồm không khí và ánh sáng.

Nhưng, đối mặt áp lực cường đại như thế, thanh quang tượng trưng cho Giám chính vẫn kiên định như cũ, tiếng chú ngữ chẳng những chưa bị áp chế, ngược lại càng thêm cao vút.

Khi tiếng chú ngữ đạt tới đỉnh cao nào đó, đỉnh phong nào đó, thanh quang phiêu linh đột nhiên mang chính mình lao vào trong xoáy khí, nó theo xoáy khí nhanh chóng xoay tròn, lao về phía hố đen, trong quá trình này, thanh quang “điểm hỏa” khí hư, điểm hỏa hố đen.

Nháy mắt, một xoáy khí, hố đen do thanh quang cấu thành hình thành.

Vòi rồng thanh quang cao mấy trăm trượng hơn một ngàn trượng thanh thế to lớn.

Trên bầu trời, tầng mây kịch liệt biến ảo, ngay sau đó, khung đỉnh cao xa vô tận, một cánh cửa ánh sáng mở ra, thanh quang xoáy khí hướng tới cánh cửa ánh sáng hội tụ.

“Không, không…”

Trong hố đen truyền đến tiếng kêu kinh hãi của Hoang, vị thần ma mạnh nhất thời đại viễn cổ này hoàn toàn thất thố rồi.

Cánh cửa ánh sáng đó đang hấp thu linh uẩn của nó, tựa như nó năm đó hấp thu linh uẩn thần ma.

Hoang đang hóa đạo, trở về thiên địa.

“Ngươi sao có khả năng mở ra Thiên Môn, ngươi rốt cuộc là ai?”

Trong hố đen, tiếng rít gào khàn cả giọng của Hoang vang lên.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Cực Phẩm Gia Đinh
Cực Phẩm Gia Đinh
Là một tuyệt tác Sắc Hiệp – Xuyên Không được tác giả Vũ Nham sáng tác và hoàn thành vào năm 2008. Sức cuốn hút của Cực Phẩm Gia Đinh thậm chí còn vượt qua Tru Tiên, Thần…
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Tam hoàng tử Lý Chính là người tiếp thụ qua chủ nghĩa xã hội giáo dục, cảm thấy có làm hoàng đế hay không cũng không đáng kể. Nhưng hoàng phi chưa về nhà chồng của hắn tựa…
Dược Thần
Dược Thần
Hắn được người đời công nhận là cường giả mạnh nhất đại lục. Là Linh Dược Thần Sư duy nhất của đại lục Tư Đặc Ân. – Kiệt Sâm! Một thiên tài xuất sắc của đại lục Tư…
Huyền Thiên Tôn Đế
Huyền Thiên Tôn Đế
Tên khác: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng Diệp Tiêu Dao uy chấn thiên hạ bất ngờ vẫn lạc tại Huyền Vực, sau đó trùng sinh sống lại trên người Diệp Huyền. Diệp Huyền từ một người thường…
Sát Thần Chí Tôn
Sát Thần Chí Tôn
Một chàng trai trẻ bất ngờ lạc vào một thế giới mới, nơi mà anh ta bị xa lánh và bắt nạt. Tuy nhiên, thay vì than phiền số phận, anh quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn…
Thần Đế Trọng Sinh
Thần Đế Trọng Sinh
“Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào… ta trở lại quá khứ rồi?”. Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình,…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full