Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
– Hừ, Ba Tư Tháp Đức, vậy thì đã làm sao, Lạp Đế Căn gia tộc cấu kết thích khách, ám sát con em Thác Đức gia tộc chúng ta, ám sát bất thành, còn dẫn con em Thác Đức gia tộc ta về sở trị an, nghiêm hình khảo đả, ý đồ mưu hại, thật đúng là không coi vương pháp ra gì, coi trời bằng vung, hôm nay ra sẽ bắt ngươi tại đây, giao cho bệ hạ xử lý.
Lôi Áo hiên ngang nói, không hề tỏ ra thua kém.
– Ngươi nói láo, lão thất phu, ngươi ngậm máu phun người!
Con trai chết Ba Tư Tháp Đức giận tím mặt, râu tóc dựng ngược, khóe mắt như muốn nứt ra.
– Có phải ngậm máu phun người hay không, đến lúc đó tự có bệ hạ minh xét, Ba Tư Tháp Đức, ngươi hãy ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, nếu như phản kháng, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.
Lôi Áo liên tục cười lạnh.
Ba Tư Tháp Đức nheo mắt, ánh mắt xẹt qua trong đám người, cười lạnh nói:
– Ai không lưu tình vẫn còn phải xét.
Ba Tư Tháp Đức biết Thác Đức gia tộc có lão nhất bối La Tư Đặc không bao giờ chịu xuất hiện, là một thất giai hoàng linh sư, cho nên lúc nãy Ba Tư Tháp Đức mới cẩn thận quan sát hết tất cả mọi người.
Sau khi nhìn thấy đầu lĩnh đối phương trừ Lôi Áo, Á Bác và một người trung niên lạ mặt, không phát hiện La Tư Đặc, thậm chí đến mấy trưởng lão Thác Đức gia tộc cũng không có, Ba Tư Tháp Đức triệt để yên tâm.
Luận thực lực, bên mình tuyệt đối mạnh hơn đối phương rất nhiều, đối phương chỉ có Lôi Áo là nhất giai cấp tôn linh sư, cao cấp tông linh sư Á Bác có thể trực tiếp bỏ qua, người trung niên kia có lẽ cũng không mạnh đi đâu, về phần hộ vệ và thành vệ quân, nhiều nhất cũng chỉ có mấy thiên linh sư, căn bản không thể tạo nên sóng gió gì.
Lại nhìn sang bên mình, bản thân Ba Tư Tháp Đức là cao cấp tôn linh sư, trong gia tộc còn có một trung cấp tôn linh sư, vài cao cấp tông linh sư, luận thực lực, tuyệt đối cao hơn đối phương.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ba Tư Tháp Đức tràn ngập tự tin.
– Lôi Áo, nếu như ngươi ngoan ngoãn co lại trong nhà, ta e rằng còn không thể làm gì được ngươi, không ngờ ngươi lại dẫn chút này người xông đến, thật chẳng coi ta ra gì, hôm nay là tự ngươi muốn chết, vậy đừng trách ta không khách khí.
Ba Tư Tháp Đức lạnh lùng nhìn bọn Lôi Áo trước mặt, tay phải vung lên, thanh viên Lạp Đế Căn gia tộc sau lưng lập tức nhao nhao rút vũ khí, vây lên.
Ba Tư Tháp Đức cũng điều động linh lực trong người, chậm rãi tiến lên phía trước, linh lực cường đại trong người hắn tấn mãnh vận chuyển, tạo nên những đợt sóng linh lực không ngừng bành trướng.
– Lôi Áo, bọn chúng sớm có chuẩn bị, chúng ta rút lui trước đi.
Nhìn thấy bọn Ba Tư Tháp Đức ầm ầm xông lên, sắc mặt Á Bác lập tức biến đổi, lên tiếng nói.
– Rút lui?
Lôi Áo lộ ra một nụ cười khinh miệt:
– Á Bác, vẫn còn chưa chiến đấu ngươi đã muốn rút lui, thật đúng là làm mất thể diện Thác Đức gia tộc chúng ta, thành viên Thác Đức gia tộc chúng ta, đối diện kẻ thủ chưa đều là anh dũng xông lên, tuyệt đối không có đạo lý sợ hãi rút lui.
Trong lòng Á Bác lập tức khó chịu:
– Ngươi là cao cấp tôn linh sư đương nhiên không sợ, cho dù không đánh được muốn đi cũng không ai ngăn được ngươi, còn ta là cao cấp tông linh sư, nói không chừng không cẩn thận sẽ chết ở đây.
Nhưng những lời này Á Bác không dám nói, ở đây có rất nhiều hộ vệ gia tộc và thành vệ quân, nếu nói như vậy thật, sau này bất luận trong gia tộc hay trước mặt thủ hạ, hắn đều không ngóc được đầu.
Lén lút quan sát Ba Tư Tháp Đức và một người trung niên khác của Lạp Đế Căn gia tộc sở hữu trung cấp tôn linh sư thực lực, Á Bác thầm tính, chỉ cần trận chiến bắt đầu, sẽ trực tiếp lẫn vào trong đám người, để Lôi Áo đối phó với hai người bọn chúng.
Nghĩ đến đây, Á Bác lại liếc nhìn Lôi Nặc bên cạnh, chỉ thấy Lôi Nặc vẻ mặt thản nhiên đứng bên cạnh Lôi Áo, nhìn bọn Ba Tư Tháp Đức không ngừng đến gần, mặt không biểu tình, không hề tỏ ra sợ hãi.
– Hừ, người còn ở đó giả bộ, một lúc nữa đánh nhau để xem ngươi trốn đi đâu.
Á Bác cười lạnh một tiếng trong lòng, hai chân nhẹ nhàng lùi một chút ra sau, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm:
– Lôi Nặc à, Lôi Nặc, ngươi nói một phế nhân như người, cũng chạy đến đây góp vui gì chứa, đây đâu phải là xách đèn lồng đi nhà xí, ngươi muốn chết sao!
Lôi Nặc hồi phục thực lực, hơn nữa việc hắn tấn cấp hoàng linh sư, cũng chỉ có Kiệt Sâm, La Tư Đặc và Lôi Áo ba người biết mà thôi, chứ không truyền ra ngoài, lúc Á Bác nhận được tin, cũng chỉ là nói Khắc Nhĩ Phỉ Đức bị Kiệt Sâm giết, nên Á Bác tưởng là sau khi Lôi Áo kịp chạy đến cứu Kiệt Sâm ra, trong lúc phẫn nộ Kiệt Sâm đã giết chết Khắc Nhĩ Phỉ Đức.
– Lôi Áo, hai người chúng ta mặc dù cùng là vương quốc quân vụ đại thần, tọa trấn bộ thông soái, nhưng từ trước đến nay, chúng ta chưa bao giờ đọ sức chân chính với nhau một lần, hôm nay, ta sẽ cho nhân dân toàn quốc biết, ai mới là nhân vật số một trong vương quốc quân.
Trường bào trên người Ba Tư Tháp Đức dưới sự cổ động của nguyên tố linh lực trong không khí không gió tự động, hào hùng lên tiếng, một luồng khí thế cuồng dã toát ra từ trên người hắn, hai mắt bắn ra những đường tinh mang.
– Ha ha, Ba Tư Tháp Đức, ta cho ngươi biết, ai mới là nhân vật số một trong vương quốc quân.
Lôi Áo cũng thoải mái cười vang thành tiếng.
Đối với Lạp Đế Căn gia tộc từ một nhất lưu gia tộc mấy năm gần đây từ từ phát triển thành đỉnh tiêm gia tộc, Khắc Nhĩ Phỉ Đức thực lực bản thân cũng đạt đến cao cấp tôn linh sư, Lôi Nặc không thể không nói, trong lòng cũng tương đối bội phục, nếu có thể nói, Lôi Nặc rất muốn làm bạn với chúng, nhưng đối với hai gia tộc đối lập mà nói, đây là chuyện căn bản không thể.
Trong tiếng cười lớn, Lôi Áo sải chân tiến lên phía trước, trên vai đột nhiên xuất hiện một bàn tay, kéo hắn lại.
– Hả? Nhị đệ.
Lôi Áo quay đầu, nghi hoặc nhìn Lôi Nặc.
– Đại ca!
Lôi Nặc lãnh đạm lên tiếng, hai mắt bình tĩnh không có lấy một tia gợn sống:
– Chuyện này bởi vì Kiệt Sâm mà ra, hãy để cho đệ giải quyết.
– Đệ…
Lôi Áo thoáng sững người, trầm mặc suy nghĩ.
Lôi Áo cực hiểu nhị đệ mình từ trong ánh mắt Lôi Nặc có thể nhìn ra, chuyện này Lôi Nặc đã hạ quyết tâm, từ nhỏ đến lớn, tính khí Lôi Nặc đã rất cố chấp, chỉ cần là thứ hắn quyết định, rất ít người có thể thay đổi.
– Các ngươi lui xuống!
Lôi Nặc khoát tay nói với mọi người sau lưng, vượt qua đám người.
Tất cả hộ vệ Tháp Đức gia tộc và thành vệ quân quay sang nhìn nhau, không biết phải làm thế nào cho đúng.
Chuyện này là vì Kiệt Sâm mà ra, Lôi Nặc không hi vọng những người vô tội sẽ bị thương, thậm chí tử vong trong xung đột.
– Tất cả lùi xuống.
Lôi Nặc bình tĩnh hạ lệnh, hộ vệ và thành vệ quân vốn dĩ có chút rối loạn, không biết có nên lùi hay không lập tức nhao nhao lùi về phía sau.
– Lôi Nặc này muốn làm gì vậy? Muốn chết cũng đâu cần làm vậy!