BOANG…! BOANG…! BOANG…!
… . . .
Nghe được tiếng gào thét của thành vệ quân thống lĩnh kia, hơn mười hộ vệ đứng ở trước mặt Kiệt Sâm trên mặt liền biến sắc, thoáng cái lùi về phía sau, nhao nhao rút ra binh khí trong tay, trên mặt tràn đầy vẻ cảnh giác.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều binh khí thoáng chốc nhắm ngay vào Kiệt Sâm, phát ra sát cơ kinh người, bao phủ hết thảy.
BOANG…! BOANG…! BOANG…!. . .
Cửa ra vào phủ thành chủ Đoan Mộc thành, rất nhiều hộ vệ đều cầm trong tay lưỡi dao sắc bén chỉ về phía Kiệt Sâm, sát cơ sâm lãnh lan khắp, tràn ngập cảnh giác.
Hơn mười tên hộ vệ phủ thành chủ thì còn may, chỉ là ánh mắt sắc bén, mặt lộ vẻ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Kiệt Sâm, nhưng mấy đội thành vệ quân chạy đến kia thì mỗi ngươi như lâm phải đại địch, tay nắm binh khí khẩn trương đến nổi ứa ra mồ hôi.
Bọn hắn lúc trước đã nghe được rất nhiều dân chúng kể lại bộ dáng thê thảm của những hộ vệ kia, thiếu niên trước mặt này, chính là nhân vật mà ngay cả thất giai hoàng Linh Sư như Tháp Mẫu Lạp và Áo Bỉ Da của Bố Mặc gia tộc cũng một kích đánh chết, càng không chút lưu tình đánh chết La Văn thiếu gia của Bố Mặc gia tộc, những thành vệ quân bọn hắn, chỉ sợ ngay cả tư cách khiến cho đối phương xỉa răng cũng không có
Bất quá vì chức trách, bọn hắn cho dù trong lòng sợ hãi cũng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể chặn đường đối phương, bất quá cũng may ở đây là bên ngoài phủ thành chủ, khiến trong nội tâm rất nhiều thành vệ quân đều yên ổn hơn nhiều, một khi bộc phát chiến đấu, cảo thủ trong thành chủ phủ sẽ biết được, đến lúc đó, mọi người chỉ cần không chết, vậy thì đều được cứu rồi.
Trong lúc nhất thời, hào khí trước cửa phủ thành chủ liền trở nên khẩn trương, sát cơ tràn ngập, chiến đấu hết sức căng thẳng.
– Thiếu gia, nếu không chúng ta giết vào đi thôi, không phải chỉ là một tên thành chủ sao, giờ còn lớn hơn cả hoàng đế, ngay cả gặp mặt cũng khó khăn như vậy.
Chứng kiến đông đảo thành vệ quân vây quanh mình, Khắc Lôi Nhã nhíu mày, trong miệng bất mãn lên tiếng.
– Không cần!
Kiệt Sâm không khỏi nhướng mày, vội vàng ngăn cản Khắc Lôi Nhã, rồi sau đó nhìn qua bộ dáng như lâm đại địch của đám thành vệ quân chung quanh, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn chỉ muốn gặp gặp mặt người cầm quyền Bái Nhân Lý Hi của Ung châu này thôi, không cần phải gặp người liền giết.
Sau một khắc, ánh mắt của Kiệt Sâm sáng chói nhìn vào chỗ sâu trong phủ thành chủ.
“Oanh! “
Một cổ khí thế ngập trời từ trong thể nội Kiệt Sâm bộc phát ra, uy áp khủng bố và kinh người như cột khói báo động phóng lên trời, cuồn cuộn, hiện ra rõ ràng trong toàn bộ Đoan Mộc thành
Ông!
Đồng thời bên ngoài thân Kiệt Sâm tản ra một cổ uy áp không thể ngăn cản, trực tiếp bao trùm đám hộ vệ ở cửa phủ thành chủ, những hộ vệ và thành vệ quân này trở tay không kịp, dưới cổ uy áp đáng sợ này, bọn chúng đều thân thể run lên, ngã bệch xuống đất, khí tức khó có thể ngăn cản liền nổi lên trong lòng bọn hắn, khiến bọn hắn đều sắc mặt tái nhợt, trán đổ ra mồ hôi to như hạt đậu, nguyên một đám mặt lộ vẻ hoảng sợ, đã hoàn toàn mất đi tin tưởng chiến đấu.
– Bái Nhân Lý Hi thành chủ, tại hạ Kiệt Sâm, có việc bái kiến.
Tiếng oanh minh ù ù từ trong miệng Kiệt Sâm truyền ra, lập tức truyền khắp cả phủ thành chủ, vang vọng không thôi, giờ khắc này, cơ hồ tất cả dân chúng chung quanh nghe thấy tiếng oanh minh như lôi đình này.
Oanh!
Theo tiếng nói của Kiệt Sâm rơi xuống, ở sâu trong phủ thành chủ mạnh mẽ truyền lại một cổ khí tứ kinh người, một đạo linh lực khí mang hỏa hồng sắc như cột chống trời, từ trong thành chủ phủ phún dũng mà ra, tiếp liền Thiên địa, đồng thời một bóng người tản ra khí tức khủng bố như một đạo lưu quang, bay vút mà đến, chớp mắt đã đến trước cửa phủ đệ.
– Các hạ là ai, lại đến Ung châu ta giương oai.
Đây là một lão giả mặc trường bào màu đen thân hình gầy cao, tóc có chút hoa râm, bộ dáng như là 50 tuổi, tóc tuy rằng hoa râm, nhưng trên mặt lại không có một tia nếp nhăn, cả người tựa như một cây phi lao giữa không trung, trên người có loại khí thế khiến cho người không thể rung chuyển.
Lão giả này lăng không mà đứng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Kiệt Sâm, trong đôi mắt mang theo chút vẻ giận dữ.
– Thành chủ đại nhân!
Nhìn thấy người này, đám binh lính dưới uy áp của Kiệt Sâm đều nhao nhao ngã xuống lập tức toát ra thần sắc kích động, mừng rỡ, trong suy nghĩ của bọn hắn thì thành chủ của Đoan Mộc chủ thành tuyệt đối là vô địch.
– Bái Nhân Lý Hi thành chủ? !
Kiệt Sâm cười nhạt một tiếng, nhìn về phía đối phương:
– Tại hạ Kiệt Sâm, cố ý tới bái phỏng, chỉ là hộ vệ của ngươi lại. . . Tại hạ bất đắc dĩ, chỉ phải ra hạ sách này, kính xin Bái Nhân Lý Hi thành chủ thứ lỗi!
Kiệt Sâm cười cười ngắm nhìn rất nhiều hộ vệ và thành vệ quân nắm chặt binh khí chung quanh, đồng thời thu hồi lại uy áp trên người, cả người lập tức trở nên bình thản không có gì lạ, tựa hồ như một người bình thường không có bất kỳ linh lực nào vậy.
Từ khí thế tản mát ra từ trên người lão giả này, Kiệt Sâm liếc mắt liền nhìn ra được, lão giả này chính là một gã cường giả bát giai đỉnh phong đế Linh Sư, hơn nữa thực lực trong số bát giai đỉnh phong cũng tuyệt đối là tồn tại nổi bật.
Nghe được lời nói của Kiệt Sâm, cảm nhận được ánh mắt Kiệt Sâm không hề có địch ý, trong nội tâm Bái Nhân Lý Hi không khỏi thở phào một hơi, hiển nhiên đối phương cũng không phải đến đây nháo sự, uy áp kinh người tản mát ra từ trên người Kiệt Sâm lúc trước khiến Bái Nhân Lý Hi cũng có chút kinh hãi, biết rõ thực lực của người trẻ tuổi trước mặt kia tuyệt đối không thua kém gì mình.
– Thì ra là thế, ha ha, nguyên lai là Kiệt Sâm huynh đệ, các hạ có thể tới, là vinh hạnh của Bái Nhân Lý Hi ta, là hộ vệ của ta lỗ mãng rồi, kính xin các hạ vào trong nói chuyện.
Trên mặt Bái Nhân Lý Hi lập tức lộ ra dáng tươi cười, toàn bộ bay vút mà xuống, trong miệng cười ra tiếng.
Tuy rằng tiếng rống của Kiệt Sâm trước kia quả thật đã làm tổn hại đến mặt mũi của hắn, bất quá thực lực khủng bố của Kiệt Sâm cũng khiến Bái Nhân Lý Hi không muốn trêu chọc vào một đại địch như vậy.
– Thành chủ đại nhân, Kiệt Sâm này lúc trước ở cửa ra vào Linh Dược các đã đánh chết La Văn đại công tử của Bố Mặc gia tộc, còn đánh chết cả Tháp Mẫu Lạp và Áo Bỉ Da nữa.
Thống lĩnh thành vệ quân thân thể còn run nhè nhẹ không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
– Ah? Ta đã biết!
Bái Nhân Lý Hi nhìn Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã, trong ánh mắt lại không có gì khác thường, tiếp tục cười nói:
– Hai vị, thỉnh!
Vài tên hộ vệ lúc này mở cửa đại môn ra, cung kính mời Bái Nhân Lý Hi và hai người Kiệt Sâm vào phủ thành chủ.
– Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi, vừa rồi hai vị đại nhân kia tuyệt đối là cường giả bát giai Đế cấp!