Hiện tại là chiến đấu tranh đoạt truyền tống trận, Cát Lợi Huy sử dụng thủ đoạn như thế cũng không ai trách được.
Phía dưới, đám người Vân Ngạo Tuyết xiết chặc nắm đấm, âm thầm lo lắng không biết Diệp Huyền đối mặt một quyền này có thể ứng phó như thế nào, là trốn hay là nhận thua?
Trước mắt bao người, chỉ thấy sắc mặt Diệp Huyền lù lù không thay đổi, tay phải của hắn không do dự đánh ra một kích đáng sợ.
Diệp Huyền lại giống như lúc trước, hắn vẫn xuất ra một quyền đơn giản làm cho mọi người không dám tin vào mắt của mình, đây chính là Phong Thần quyền ah, rốt cuộc hắn có tự tin hay có thủ đoạn chống cự?
Ầm ầm!
Mọi người nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Diệp Huyền không rời mắt, nhìn nắm đấm tiến vào trong gió lốc, hình ảnh làm mọi người kinh hãi xuất hiện, một quyền của Diệp Huyền vừa chạm vào quyền kình của Cát Lợi Huy đã tỏa ra hào qang sáng ngời như mặt trời, quyền phong sụp đổ và hóa thành mảnh nhỏ.
Bởi vì chiêu thức của Cát Lợi Huy mang tới lực áp bách cường đại và uy thế đáng sợ đã lập tức tan rã.
Trong uy thế to lớn, hai quyền va chạm với nhau.
Ầm ầm!
Thân thể Diệp Huyền lại ngạo nghễ bất động, trái lại Cát Lợi Huy lui về phía sau, hai chân của hắn kéo lê một bóng mờ trên mặt đất, hắn lại rời khỏi phạm vi truyền tống trận lần nữa
Xoạt!
Toàn trường lập tức xôn xao.
Giao phong lần thứ hai, Diệp Huyền lại chiếm cứ thế thượng phong.
Loan Hồng đứng trong truyền tống trận nhìn ra, ánh mắt của hắn ngưng tụ và âm thầm sợ hãi thán phục thực lực của Diệp Huyền, một quyền vừa rồi Diệp Huyền nhìn như đơn giản nhưng kì thực vừa vặn công kích vào vịt rí trọng yếu trong quyền pháp Cát Lợi Huy, một chiêu phá vỡ áo nghĩa trong chiêu thức của đối phương, rồi sau đó quyền kình giao phong chính diện, từ góc độ của Diệp Huyền thể hiện càng tinh diệu, lúc này mới chiếm cứ một tia thượng phong.
Có thể nói Diệp Huyền dùng lực lượng và thực lực ngang nhau phát huyra uy lực vượt qua thực lực bản thân, nhãn lực và thiên phú như thế, cho dù tại Huyền Cơ Tông cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhìn thấy hai người giao phong, Loan Hồng càng hoài nghi chính Diệp Huyền là người cướp lấy địa hỏa.
Mọi người khiếp sợ, Cát Lợi Huy cũng sợ hãi, hắn bị Diệp Huyền đánh lui hai lần liên tục, mặt già hắn đỏ lên, trong nội tâm tức gần như sắp nổ tung, hắn nổi giận gầm lên một tiếng sau đó nhào tới lần nữa.
Lúc này Cát Lợi Huy không che dấu thực lực, hắn vận dụng toàn bộ thực lực của bản thân.
Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện hư ảnh gấu xám thật lớn, gấu xám có ba đạo tinh hoàn sáng ngời không ngừng vây quanh, gấu xám nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này lực lượng vô hình gia trì lên thân thể Cát Lợi Huy, thân thể Cát Lợi Huy tỏa ra hào quang sáng ngời, khí tức của hắn tăng lên rất nhiều, hắn nhìn sang Diệp Huyền và đánh một quyền tới lần nữa.
– Phong Thần quyền —— bá đạo vô cương!
Trong tiếng gầm gừ, sắc mặt Cát Lợi Huy dữ tợn, hồn lực chấn động cường đại bộc phát, hồn lực cường đại hóa thành cây dù vô hình giống như mưa rơi trút lên người Diệp Huyền.
Mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ nhìn thấy chiêu này, sắc mặt bọn họ biến hóa, bọn họ không ngờ vì tranh đoạt truyền tống trận, Cát Lợi Huy lại dùng sát chiêu, vũ hồn, hồn lực bí pháp, thậm chí vũ kỹ mạnh nhất của mình, đây là chiêu số thời điểm gặp được đại địch mới thi triển, không ngờ hắn lại sử dụng với Diệp Huyền, từ đó làm nội tâm bọn họ vừa sợ vừa giận.
– Diệp Huyền cẩn thận.
Đông Phương Ngôn Ngữ vội vàng quát to một tiếng, trong nội tâm âm trầm và vô cùng lo lắng.
Bọn họ cố tình muốn đi cứu viện nhưng lúc này đã không kịp.
Ba đại sát chiêu của Cát Lợi Huy vừa ra, Diệp Huyền cảm giác áp lực nặng nề đang bao phủ lấy bản thân mình, sát ý và lực lượng cuồng bạo bao phủ chung quanh, hiển nhiên muốn nghiền mình thành cặn bã.
Đặc biệt là hồn lực trùng kích, đổi lại bất cứ đệ tử nào đều bị đánh nát hồn hải và bêến thành phế nhân.
Trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng tức giận, vì không bạo lộ quá nhiều thực lực, lúc trước hắn đối chiến với Cát Lợi chỉ đánh lui đối phương mà thôi, hắn cũng không có thi triển đòn sát thủ gì đó, không nghĩ tới này Cát Lợi Huy vì đạt được truyền tống trận đã không từ thủ đoạn nào, cũng không quan tâm tới ảnh hưởng và thể diện.
Trong mắt Diệp Huyền b ắn ra một tia sát khí.
Oanh!
Hai quyền va chạm nhau giống lúc trước, Diệp Huyền vươn nắm tay phải ra và đấm tới cực kỳ bình thản.
Mọi người tất cả đều xôn xao, chẳng lẽ Diệp Huyền đối mặt thế công kh ủng bố của Cát Lợi Huy còn không định lùi bước, hắn muốn phản kích giống lúc trước sao?
Trong đầu hắn vô cùng kinh hãi, hai đấm của hai người va chạm với nhau, huyền lực phong bạo vô cùng kh ủng bố bạo phát kình phong như sấm sét, dùng hai người làm trung tâm và quét qua tất cả.
Quyền uy của Cát Lợi Huy thế như chẻ tre đấm tới bên ngoài thân thể Diệp Huyền.
Rốt cuộc Diệp Huyền phải thua sao?
Mọi người nhìn không rời mắt, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Ông ông ông!
Vào thời khắc mấu chốt, trên đỉnh đầu Diệp Huyền xuất hêện lực lượng đại địa hùng hậu, đồng thời ba đạo tinh hoàn màu vàng xuất hiện trước mặt mọi người, chúng chấn động có quy luật rất huyền diệu.
– Trời ơi, dĩ nhiên là tinh hoàn màu vàng.
– Ba tinh hoàn màu vàng, rốt cuộc tiểu tử này tu luyện thế nào?
– Đúng là quá bi3n thái mà.
Tinh hoàn màu vàng, nó chính là một loại tinh hoàn khó tăng lên nhất trong vũ hồn, mỗi một tinh hoàn màu vàng xuất hiện thường thường đều đại biểu quá trình võ giả hấp thu hồn tinh sẽ gặp phải nguy hiểm cửu tử nhất sinh.
Thân là luyện hồn sư và là thiên tài đỉnh âấp của vương quốc, mọi người ở nơi này đều có kiến thức uyên thâm, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Huyền một lần duy nhất xuất ra ba tinh hoàn màu vàng, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua.
Không chỉ có bọn họ, bốn người Loan Hồng đến từ Huyền Cơ Tông cũng kinh ngạc đến ngây người.
Tầm mắt của bọn họ có thể nói vượt qua xa liên minh mười ba nước, nhưng lúc này nội tâm bọn họ vô cùng khiếp sợ, cuồng phong như sóng to gió lớn bao phủ các nơi.
Mọi người khiếp sợ và bàn tán với nhau, được ba tinh hoàn màu vàng gia trì, bỗng nhiên trên người Diệp Huyền xuất hiện áo giáp màu vàng ngăn chặn một kích k hủng bố của Cát Lợi Huy hội trưởng, bắt lấy thời điểm Cát Lợi Huy khiếp sợ trong nháy mắt, Diệp Huyền trở tay đánh một kích lên người Cát Lợi Huy.
Ầm ầm ầm…
Tiếng nổ vang lên, trước mắt bao người, Cát Lợi Huy như con diều đứt dây bay ra xa, trường bào của hắn chia năm xẻ bảy, tiếng xương cốt vỡ tan thanh thúy xuất hiện, miệng hắn phun máu tươi, toàn thân hắn tê liệt và ngã xuống đất.