– Đáng chết, ta muốn giết ngươi.
Mạc Thiên Sơn hai mặt thụ địch, trên mặt đầy sợ hãi, bị Diệp Huyền ra tay, Tô Tú Nhất tiến công, hắn không cách nào buông tay đối phó một phương.
– Không được, lại tiếp tục như vậy nói không chừng mình sẽ gặp nguy hiểm.
Mạc Thiên Sơn kinh nghiệm chiến đấu phong phú, biết rõ lúc này không thể do dự.
Hắn cắn răng và tập trung toàn bộ uy lực vào Diệp Huyền.
– Đi chết đi.
Gầm lên giận dữ, Mạc Thiên Sơn không hề để ý tới Tô Tú Nhất tiến công, thân thể hắn tiến tới gần Diệp Huyền, ánh đao của hắn bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Hắn muốn lợi dụng cơ hội tới gần Diệp Huyền và đánh chết hắn, đồng thời cũng làm cho Tô Tú Nhất sợ ném chuột vỡ bình, không dám tùy ý tiến công mình.
Hắn không có nhìn thấy lúc hắn tới gần Diệp Huyền, trong mắt Diệp Huyền bắ n ra hào quang yêu dị.
– Đến tốt.
Nội tâm Diệp Huyền nói thầm lên tiếng, Mạc Thiên Sơn và hắn vừa chạm mặt nhau, hỏa diễm kh ủng bố bắn lên người đối phương.
Ngọn lửa kia vừa xuất hiện đã bao phủ thân thể Mạc Thiên Sơn, chỉ thấy huyền nguyên bên ngoài cơ thể Mạc Thiên Sơn bị thiêu đốt giống như cỏ khô.
Đây là hỏa diễm gì? Nó lại có thể đốt cháy huyền nguyên bát giai nhị trọng của mình, tiểu tử Vũ Vương thất giai nhất trọng còn có át chủ bai như thế? Quá nghịch thiên mà.
Mạc Thiên Sơn sợ hãi thân thể run rẩy, ý đồ bức hỏa diễm ra khỏi thân thể, không chờ hắn làm tất cả, trọng kiếm của Diệp Huyền tấn công võ hồn của hắn.
Tiểu tử này muốn làm gì? Mạc Thiên Sơn không kịp nghĩ ra nguyên nhân, hắn phát hiện võ hồn của mình thiếu một khối, dường như bị cái gì đó thôn phệ làm hắn đau đớn không nhỏ.
Mạc Thiên Sơn lúc này vô cùng sợ hãi, cảnh tượng quỷ dị như thế làm hắn bỏ qua suy nghĩ chém giết Diệp Huyền, hắn muốn rời khỏi nơi đây.
Hắn vừa lao ra đã nghênh tiếp một kích của Tô Tú Nhất.
Tô Tú Nhất có thể áp chế hắn nhưng muốn đánh chết không có bao nhiêu khả năng, đáng tiếc Diệp Huyền tiến công dọa Mạc Thiên Sơn kinh hồn táng đảm, hắn làm sao có thể ngăn cản Tô Tú Nhất tấn công chứ.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, không biết gãy bao nhiêu cây xương.
Hắn trọng thương còn bị thiên hỏa thiêu đốt thân thể, hỏa diễm kh ủng bố đốt sạch huyền nguyên và thân thể hắn.
– Không thể ngờ Mạc Thiên Sơn ta cả đời cẩn thận, hôm nay lại chết ở nơi này, ta không cam lòng…
Mạc Thiên Sơn dùng ánh mắt oán độc và phẫn hận nhìn Diệp Huyền, ngay sau đó ánh mắt hắn ảm đạm.
Vô tận dung hỏa tiến vào tân thể thiêu đốt quá nhanh, hắn không kịp tự bạo huyền nguyên, huyền hải bị vô tận dung hỏa đốt thành hư vô.
Trong hư không, Diệp Huyền cường ngạnh ngăn cản một kích của Mạc Thiên Sơn cho nên sắc mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi.
– Diệp thiếu, ngươi không sao chớ.
Đám người Tô Tú Nhất chạy lên hỏi thăm.
– Ta không sao, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này.
Diệp Huyền căn bản không có chần chờ thu hồi trữ vật giới chỉ của Mạc Thiên Sơn, lại thu hồi Ma La Nguyên Thiết trận bà, lại dẫn đám người Tô Tú Nhất rời khỏi nơi này thật nhanh.
Nếu Mạc Thiên Sơn là Úy Trì Kiệt phái tới giết bọn họ, hiển nhiên Úy Trì Kiệt đánh chết Tiêu Bình sẽ quay lại nơi đây điều tra.
Lúc trước vì đánh chết Mạc Thiên Sơn, Diệp Huyền dùng tất cả thủ đoạn, nếu như gặp lại đám người Úy Trì Kiệt sẽ chỉ có con đường chết, bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Đúng như Diệp Huyền suy đoán, đám người Diệp Huyền rời đi không bao lâu, mấy đạo hào quang bay tới vị trí Mạc Thiên Sơn vẫn lạc, bọn họ chỉ nhìn thấy núi rừng tàn phá nặng nề.
Tên thủ lĩnh bộc phát khí tứ âm lãnh đáng sợ nhìn chung quanh.
Ánh mắt của hắn âm trầm, trong ánh mắt mang theo lửa giận không nhỏ, vài tên Vũ Hoàng muốn bay đi tìm kiếm.
– Các ngươi đừng tìm, Mạc Thiên Sơn hắn đã chết.
– Cái gì?
Vài tên Vũ Hoàng nhất trọng định đi tìm liền sững sờ.
Úy Trì Kiệt nhìn đám đồng bạn bên cạnh và nói:
– Võ hồn Mạc Thiên Sơn thập phần đặc biệt, ta có thể cảm nhận được khí tức của nó, hiện tại khí tức này biến mất triệt để, trừ hắn chết, tuyệt đối không có khả năng thứ hai.
– Làm sao có thể?
Vài tên Vũ Hoàng nhất trọng đều khiếp sợ nói không ra lời, vừa rồi Úy Trì Kiệt nói có người ẩn nấp tại đây bọn hắn còn chưa tin, ai biết Úy Trì Kiệt đại nhân phái Mạc Thiên Sơn tới vậy mà chết ở nơi này.
Sững sờ hồi lâu sau, bọn họ khôi phục tinh thần và nói:
– Là ai giết Mạc Thiên Sơn, chẳng lẽ là người Tiêu gia?
– Có lẽ không phải người của Tiêu gia, nếu không đối phương không có khả năng đứng nhìn chúng ta chém giết Tiêu Bình mà không ra tay.
Nói đến đây Úy Trì Kiệt không tự chủ xiết chặc nắm đấm, sắc mặt dữ tợn, phẫn hận hét lên:
– Bất kể là ai, dám nghe lén cơ mật Úy Trì gia chúng ta, còn giết người Úy Trì Kiệt, Úy Trì Kiệt ta nhất định phải bầm thây hắn thành vạn đoạn. Lập tức điều tra cho ta, là kẻ nào ẩn nấp tại nơi này.
Vài tên Vũ Hoàng nhất trọng sững sờ, bảo bọn họ tìm thế nào?
– Vừa rồi nơi này có khí tức Vũ Hoàng lưu lại, hơn nữa vẫn còn mới, nhất định là có người tấn cấp Vũ Hoàng tại nơi này, các ngươi đi nghe ngóng cho ta, là gia tộc ai trong phủ Thiên Đô có thêm Vũ Hoàng, hơn nữa có thể đánh chết Mạc Thiên Sơn, gia tộc của người này chắc chắn phải có Vũ Hoàng nhị trọng mới được.
– Còn nữa, nơi này lưu lại khí tức hỏa diễm nồng đậm, nói rõ Vũ Hoàng đánh chết Mạc Thiên Sơn có thể là Vũ Hoàng tu hành công pháp hỏa hệ, hoặc là có trọng bảo hỏa thuộc tính.
– Các ngươi cứ dựa theo điều kiện này và đi tìm kiếm cho ta.
Ánh mắt Úy Trì Kiệt lạnh lùng, trong măt tràn ngập bạo ngược và sát khí.
Đám người Diệp Huyền rời khỏi khu vực núi rừng nhưng không có quay về phủ Thiên Đô, bọn họ cố ý đi một đoạn đường xa mới quay về phủ Thiên Đô.
– Diệp thiếu, chúng ta vừa mới đánh chết người Úy Trì gia tộc, chúng ta có nên mang chuyện Úy Trì gia tộc đuổi giết người Tiêu gia nói cho Tiêu gia biết không?
Vừa về Tú Nhất Các, đám người Dược lão khẩn trương nói ra.
Đánh chết một tên Vũ Hoàng bát giai nhị trọng, hiện tại đám người Dược lão nhớ lại vẫn còn cảm giác sợ hãi, huống chi Vũ Hoàng nhị trọng này còn đến từ Úy Trì gia tộc.
Tô Tú Nhất cũng nhìn sang Diệp Huyền.
Trong lúc bất tri bất giác Diệp Huyền đã thành người tâm phúc của mọi người.
Thật sự là dọc theo con đường này Diệp Huyền biểu hiện quá mức kinh người, căn bản không giống như thiếu niên có thể nghĩ ra, cho dù tầm mắt hay tâm tư kín dáo đều nghiêm cẩn hơn những người lão luyện.