Bạch!
Một đạo thân ảnh ở trong nháy mắt Thí Luyện Tháp biến mất, xuất hiện ở trong thiên địa.
– Thí Luyện Tháp thật sự bị ta thu vào trong đầu?
Diệp Huyền trôi nổi phía chân trời, có chút ngạc nhiên cảm thụ tiểu tháp, trong lòng có một tia khiếp sợ.
Huyền bảo trong thiên địa, Diệp Huyền gặp quá nhiều, kiếp trước Huyền bảo cửu giai Thiên Vân Toái Tinh Toa, đời này Trấn Nguyên Thạch, Hạo Quang Đại Thiên Kính,… đều không phải bình thường, nhưng cũng chỉ có thể gửi ở trên người mà thôi.
Nhưng Hoang Thiên Tháp này, có thể bị mình thu vào trong đầu, chỉ là điểm này, liền tuyệt đối không phải Huyền bảo phổ thông có thể so sánh.
Trong Hoang Thiên Tháp, lão giả râu tím nhìn thấy Diệp Huyền dễ dàng thu lấy Hoang Thiên Tháp, trong lòng cũng âm thầm hoảng sợ.
– Người này thực sự là…
Hắn đã không biết nên hình dung Diệp Huyền như thế nào, vẻn vẹn tiêu hao hơn hai tháng, liền luyện thành Dẫn Đạo Thuật mà chủ nhân lưu lại, đồng thời dễ dàng tế luyện Hoang Cổ Chi Tâm, thu lấy Hoang Thiên Tháp, thiên phú bực này, so với thiên tài hắn đã từng gặp phải, thì nghịch thiên hơn quá nhiều.
Thậm chí đến hiện tại, hắn còn có chút không dám tin tưởng, Diệp Huyền ung dung liền tu luyện thành Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân như vậy.
Lão giả râu tím cùng Diệp Huyền đều không biết là, tu luyện Dẫn Đạo Thuật mấu chốt nhất chính là linh hồn tinh khiết, yêu cầu linh hồn người tu luyện càng cường đại càng tốt, còn yêu cầu không thể lột xác, cũng chính là không thể đột phá đến Vũ Đế.
Điều này cũng dẫn đến có thể tu luyện Dẫn Đạo Thuật, cao nhất cũng chỉ là Vũ Hoàng.
Mà Diệp Huyền là trọng sinh đến, linh hồn bản thân so với Vũ Hoàng phổ thông thì cường đại hơn, đồng thời kiếp trước tu vi của hắn ở bát giai tam trọng đỉnh phong, vừa vặn là cực hạn tu luyện Dẫn Đạo Thuật, mà đời này tu vi đồng dạng ở bát giai tam trọng, vẫn ở trong cực hạn tu luyện Dẫn Đạo Thuật.
Hai đời kết hợp, cường độ linh hồn của Diệp Huyền hoàn toàn là gấp hai lần Vũ Hoàng đỉnh phong bình thường, nhưng cường độ linh hồn của hắn một mực không đạt đến Vũ Đế, vừa vặn nằm ở cảnh giới đẹp nhất tu luyện Dẫn Đạo Thuật.
Ngay cả chủ nhân của Hoang Thiên Tháp cũng không nghĩ tới cõi đời này dĩ nhiên sẽ có người có linh hồn thần kỳ như thế, có thể dễ dàng luyện thành Dẫn Đạo Thuật của hắn.
Trong Lam Quang học viện, thời điểm Diệp Huyền xuất hiện ở trong thiên địa, cường giả của Vô Lượng Sơn bí mật giám sát Lam Quang học viện kia, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.
– Người này là…
Huyền Diệp, Huyền Diệp kia lại vẫn ở Lam Quang học viện, trong lòng hắn mừng rỡ, liền lấy ra một viên thẻ ngọc truyền tin, muốn đưa tin cho đám người Tả Đồng hộ pháp.
Nhưng không chờ hắn truyền tin tức đi, vù, một luồng lực lượng linh hồn vô hình trong nháy mắt đi vào đầu óc của hắn, vẻ mừng rỡ như điên của người này trong nháy mắt đọng lại, trong mắt lộ ra một tia mờ mịt.
Bóng người Diệp Huyền ở trước mặt hắn chậm rãi hạ xuống.
– Nói cho ta, những ngày qua trong Mộng Cảnh Bình Nguyên đến tột cùng phát sinh chuyện gì?
Hai con ngươi của Diệp Huyền như ống kính vạn hoa xoay tròn, mang theo lực lượng hồn lực mê hoặc không ngừng tràn vào bộ não của đối phương.
Mà lúc này…
Đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
Cuồng Ngục Vũ Đế vẫn đóng chặt hai mắt đột nhiên mở mắt ra.
– Gần đủ rồi, đám người Tả Đồng hộ pháp đã từng người khóa chặt vị trí.
Thân hình của Cuồng Ngục Vũ Đế chậm rãi bay lên, đi tới bầu trời của Minh Nguyệt đế quốc, trên người hắn đột nhiên phóng ra một luồng lực lượng Võ Hồn kh ủng bố.
Vù!
Trong thiên địa, xuất hiện một Võ Hồn thần bí giống như hố đen, hắc động kia không ngừng xoay tròn, chín đạo tinh hoàn ở ngoài Võ Hồn kia không ngừng rung động, khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
– Là cường giả bí ẩn hai ngày trước xuất hiện kia.
– Hố đen trên đỉnh đầu hắn là cái gì?
– Là Võ Hồn của hắn sao?
Trong đế đô, vô số dân chúng đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn trời, cái hố đen thần bí kia triệt để che đậy liệt nhật, sắc trời như từ ban ngày trong nháy mắt đi tới đêm đen, khiến lòng người không tự chủ được bay lên một loại cảm giác hoảng sợ.
– Sưu Thần Thuật.
Huyền Nguyên cả người Cuồng Ngục Vũ Đế điên cuồng phóng thích, một luồng Võ Hồn vô hình xung kích, từ trong hố đen kia đột ngột bao phủ ra, trong nháy mắt lao ra đế đô của Minh Nguyệt đế quốc, lấy đế đô làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán về phía Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Vù!
Dưới xung kích cự lớn, toàn bộ dân thường trong đế đô của Minh Nguyệt đế quốc ngất đi, chỉ có số ít võ giả mạnh mẽ còn có thể kiên trì thần trí, nhưng tương tự cảm thấy đầu óc hỗn loạn, vạn phần thống khổ.
Lực lượng Võ Hồn mạnh mẽ kia, tốc độ khuếch tán cực kỳ kinh người, lấy tốc độ mỗi giây trăm dặm không ngừng lan tràn.
Lam Quang học viện.
– Xì xì!
Chỉ tay đánh giết Vô Lượng Sơn trưởng lão, Diệp Huyền trôi nổi phía chân trời, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Từ trong miệng đối phương, hắn biết được rất nhiều tình báo, cũng biết ở trong hơn hai tháng mình bị vây khốn, đám người Vô Lượng Sơn Tả Đồng Vũ Đế đã giáng lâm Mộng Cảnh Bình Nguyên, đang tìm kiếm tin tức đám người Hoàng Phủ Tú Minh khắp nơi.
– Đám người Hoàng Phủ Tú Minh hẳn phải biết ta còn ở trong Thí Luyện Tháp, vì lẽ đó cố ý ở các nơi của Mộng Cảnh Bình Nguyên gây ra hỗn loạn, mục đích chính là hấp dẫn Tả Đồng Vũ Đế chú ý, để lực chú ý của đối phương không cách nào tập trung ở Lam Quang học viện.
Trong lòng Diệp Huyền không khỏi có chút lo lắng, Tả Đồng Vũ Đế là nhân vật nào? Hành động của đám người Hoàng Phủ Tú Minh, mặc dù sẽ ở trong thời gian nhất định quấy rối đối phương an bài, nhưng chờ cường giả của Vô Lượng Sơn lục tục đến, tất nhiên sẽ lộ ra kẽ hở, một khi bị đám người Tả Đồng bắt giữ, vậy thì nguy hiểm.
Mà càng làm cho Diệp Huyền căng thẳng, là từ trong miệng đối phương hắn biết được Vô Lượng Sơn có một cường giả bí ẩn khác đã giáng lâm.
Thời điểm cường giả thần bí này giáng lâm, ngay cả Tả Đồng Vũ Đế cũng tự mình tiến lên nghênh tiếp, biểu hiện cực kỳ cung kính.
Tả Đồng Vũ Đế đã là Vô Lượng Sơn hộ pháp Nguyên Lão, chấp chưởng hình phạt, người sau đó giáng lâm ngay cả Tả Đồng Vũ Đế cũng phải nghênh tiếp, thân phận cùng thực lực của đối phương tuyệt đối ở trên Tả Đồng Vũ Đế.
– Nhất định phải mau chóng thông báo Hoàng Phủ Tú Minh, để bọn họ nhanh chóng rời Mộng Cảnh Bình Nguyên.