Lão đại chột một mắt kia nhìn qua mấy huynh đệ, biểu lộ trên mặt vô cùng nghiêm túc, trưng cầu ý kiến của những người khác.
– Bắt.
– Đương nhiên phải bắt, không thì con mẹ nó…
– Đối với tán tu như chúng ta, cơ hội này khó có được. Lần này vô luận thế nào cũng phải nắm bắt được.
Tán tu bình thường đều là người thô lỗ, thích trực tiếp, đám đệ tử tông môn ngồi bàn vừa rồi nghe thấy mấy người này nghị luận, nhao nhao đi tới hỏi:
– Mấy vị lão huynh, treo giải thưởng rồi sao?
Mấy tán tu đều là người dũng mãnh, nhanh nhẹn, nhìn thấy có người quấy rầy, theo bản năng muốn mở miệng mắng to, nhưng mà nhìn thấy cách ăn mặc của mấy người kia, dường như là đệ tử của tông môn trong Xích Đỉnh trung vực, lời nói vừa mới tới cửa miệng liền mạnh mẽ nuốt vào. Người chột mắt kia nhìn mấy người kia, lạnh nhạt gật đầu.
– Vừa mới công bố ra, bên ngoài đang xôn xao. Mấy vị còn chưa biết sao?
Thực lực của đệ tử tông môn còn không bằng mấy tán tu này, cũng không muốn sinh sự cho nên nhanh chóng bước ra ngoài. Hiển nhiên muốn biết rõ chi tiết.
Giang Trần nghe thấy giải thưởng được công bố ra, cũng không kinh hãi một chút nào.
Xảy ra chuyện nhiều như vậy, thế như nước với lửa, Xích Đỉnh đế quốc treo giải thưởng đuổi giết hắn cũng là chuyện bình thường.
Đội ngũ đi xem công bố có thể nói là ngươi ta tấp nập.
Cũng may trong đế đô có rất nhiều nơi dán thông cáo treo giải thưởng.
Giang Trần đứng trong đám người, cũng không tỏ vẻ gì cả. Ánh mắt nhìn qua thông cáo treo giải thưởng, thế nhưng trong lòng thì âm thầm cười lạnh, treo giải thưởng truy sát ta sao?
Giang Trần không sợ, loại treo giải thưởng này quả thực dẫn tới rất nhiều người liều mạng chạy tới đuổi giết hắn. Thế nhưng mà bằng vào loại mặt hàng như đám tán tu vừa rồi, cho dù có nhiều nữa hắn cũng không sợ.
Nhìn treo giải thưởng, Giang Trần lại nhớ tới Long Phượng tửu lâu vừa rồi. Hắn vừa trở lại Long Phượng tửu lâu không lâu thì lập tức nhìn thấy trên bậc thang từ lầu hai có một đám người đi xuống.
Trong đó có một thanh niên mặc hoa phục đi ở giữa, phía trước người và sau lưng đều có cận vệ. Đôi mắt của đám cận vệ kia giống như chim ưng, không ngừng đảo qua bốn phía, cảnh giác cực cao.
Trừ nhóm người thanh niên mặc hoa phục này ra còn có một nhóm người khác, thân phận hiển nhiên cũng không thấp. Trong đó người cầm đầu không ngờ lại là cường giả Hoàng cảnh nhất trọng.
– Quy trưởng lão, lần này ngại quá. Nếu như ngươi thông báo cho Tiểu vương sớm một chút. Tiểu vương nhất định sẽ giữ lại cho ngươi. Tiên Thiên mộc linh thân thể, quả thực Tiểu Vương không có phát hiện ra. Là Tiểu Vương sơ xuất.
Thanh niên mặc hoa phục một câu tiểu vương, hai câu tiểu vương, nghe dường như là hoàng tử của Xích Đỉnh đế quốc.
Người gọi là Quy trưởng lão bên cạnh hắn có dáng người trung đẳng, người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.
CHỉ là tu vi Hoàng cảnh nhất trọng khiến cho hắn ta không giận mà uy, có một cỗ khí thế không tầm thường.
– Bỏ đi, bán cũng đã bán, nói gì cũng chậm. Đáng tiếc cho Tiên Thiên mộc linh chi thể. Đợi sau khi Quy mỗ nhận được tin tức cũng đã muộn. Ài.
Quy trưởng lão than nhẹ một tiếng, bộ dáng vô cùng tiếc hận.
Hai người này nói chuyện với nhau đều thấp giọng, nhưng mà thần thức của Giang Trần rất mạnh, nghe được vô cùng rõ ràng.
Tiên Thiên mộc linh chi thể? Đây không phải là đang nói Mộc Cao Kỳ sao?
– Đúng vậy a. Nếu như đối phương không phải là người của Lưu Ly vương thành, có lẽ Tiểu vương sẽ không sảng khoái bán người cho bọn họ như vậy. Lưu Ly vương thành, Tiểu Vương đắc tội không nổi. Hơn nữa đám người này nhận được tin tức cho nên lập tức chạy tới.
Tam vương tử kia lại giải thích vài câu.
Quy trưởng lão kia gật gật đầu, lơ đãng nói:
– Nghe nói có đan phương Vạn Thọ đan gì đó, Xích Đỉnh đế quốc các ngươi sẽ không định hiến cho Bất Diệt Thiên Đô đó chứ?
Bất Diệt Thiên Đô?
Giang Trần nghe tới đó lập tức hiểu rõ lai lịch của Quy trưởng lão này. Quả nhiên là người Bất Diệt Thiên Đô, khó trách ngay cả hoàng tử của Xích Đỉnh đế quốc cũng cẩn thận từng ly từng tí như một.
– Chuyện này… Phụ hoàng của ta kỳ thực đã chuẩn bị đem đan phương Vạn Thọ đan hiến cho Bất Diệt Thiên Đô, nhưng mà… Những năm này tài chính của Xích Đỉnh đế quốc chúng ta cũng không được tốt lắm. Cho nên… Kính xin Quy trưởng lão nói tốt vài câu, tiền lời của Vạn Thọ đan này có thể phân cho Xích Đỉnh đế quốc chúng ta một ít.
Quy trưởng lão cười nhạt một tiếng:
– Trước khi bổn tọa lên đường, tông chủ đã từng nói qua. Tiền lời Vạn Thọ đan này sẽ phân cho các ngươi hai thành. Cao tầng Thiên Đô làm việc không bao giờ không nói đạo lý.
Tam hoàng tử kia khúm núm, thế nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Đan phương Vạn Thọ đan là do Xích Đỉnh đế quốc đạt được, ngươi vô duyên vô cớ cấm đi, chỉ phân hai thành lợi nhuận. Như thế mà còn là nói đạo lý sao?
Nhưng mà loại chuyện như vậy hắn cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng mà thôi.
Giang Trần âm thầm nghe vậy tức thì giận dữ. Vạn Thọ đan là bí phương độc nhất vô nhị của hắn. Lại bị đám vương bát đản này cầm lấy phân chia.
Mà đám hổn đản này còn không biết xấu hổ, ngang nhiên nói tới chuyện chia của.
Nhưng mà, cũng không phải là không có tin tức tốt. Nghe lời nói của Tam hoàng tử này, tất cả người của Đan Kiền Cung có lẽ cũng đều bị bán cho Lưu Ly vương than fh.
Vốn Giang Trần muốn nghe rõ ràng, thế nhưng nghĩ lại, chỉ cần đi tới Lưu Ly vương thành, muốn nghe ngóng chuyện một nhóm lớn người như vậy vẫn vô cùng nắm chắc.
Hắn lập tức thu thần thức, không nghe lén nữa. Ánh mắt rời khỏi những người này.
Đã xác nhận dường như không còn có ai của Đan Kiền Cung ở lại trong Xích Đỉnh đế quốc, Giang Trần có nghe trộm thêm cũng không quan trọng. Vạn nhất bị đối phương phát hiện ra cũng không tốt chút nào.
Đây là đế đô của Xích Đỉnh đế quốc, một khi hành tung bị bại lộ, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều.
Một ngày sau, Giang Trần cùng Hoàng Nhi rời khỏi đế đô, hướng về phía Lưu LY vương thành rời đi.
Không thể chém giết ở đế đô này một hồi khiến cho trong lòng Giang Trần có chút buồn bực. Đồng thời đan phương Vạn Thọ đan bị tiết lộ, Mộc Linh chi tuyền lại rơi vào trong tay Cung Vô Cực, còn có nhiều đồng môn bị bán tới Lưu Ly vương thành. Đủ loại tâm sự khiến cho trong lòng hắn phiền muộn cực kỳ.
Đan phương Vạn Thọ đan chỉ có Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão biết rõ.
Đan phương Vạn Thọ đan bị tra khảo ra, vậy nhất định là từ trong miệng Vân Niết trưởng lão. Giang Trần rất phiền muộn, hắn cảm thấy Vân Niết trưởng lão không phải là loại người sợ chết như vậy.
Thấy tâm tình của Giang Trần có chút sa sút, Hoàng Nhi an ủi:
– Giang công tử, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng. Bọn họ bị bán tới Lưu Ly vương thành, chung quy so với rơi vào trong tay Bất Diệt thiên đô còn tốt hơn.
Lời này quả thực cũng có chút đạo lý.
Bán tới Lưu Ly vương thành, ít nhất còn có cơ hội.