Chỉ là độc trận này bố trí xảo diệu, độc này quả thực cũng không kém. Thế nhưng mà đã có Bán bộ chi tiên đan kia phòng ngự, độc trận này mặc dù có thể mang tới một ít tổn thương, thế nhưng tuyệt đối không thể tạo thành uy hiếp nguy hiểm tới tính mạng.
Quả nhiên, Giang Trần nhìn về phía đám người Vi Thiên Tiếu, mấy người kia mặc dù có chút kinh hoảng, thế nhưng rất nhanh đã phát hiện ra độc trận này không có mang tới uy hiếp trí mạng đối với bản thân mình.
Trong lúc nhất thời đám người Vi Thiên Tiếu, Trác lão trấn định lại.
– Vi Thiên Thông, đây là thủ đoạn mà ngươi vùng vẫy trước khi chết sao?
Trong sương mù, tiếng cười lạnh của Giang Trần truyền ra.
Vi Thiên Thông giận tím mặt:
– Tiểu tử, sắp chết tới nơi mà còn lớn lối. Cho dù ngươi có chút thủ đoạn, có thể tị độc, thế nhưng không có Vi Thiên Tiếu bảo hộ, ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Vi mỗ sao?
Dư đan sư lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, nếu ta là ngươi, hiện tại đầu hàng còn kịp.
– Cũng không biết là ai sắp chết tới nơi.
Trong trận pháp, Giang Trần nở nụ cười khinh miệt, nháy mắt nhìn đám người Vi Thiên Tiếu cùng Trác lão.
Vi Thiên Tiếu khẽ gật đầu, cùng với đám người Trác lão Phong lão vô cùng ăn ý, thân thể phóng về phía trước, xuyên qua sương mù phóng về phía Vi Thiên Thông.
– Ồ? Các ngươi….
Vi Thiên Thông nhìn thấy bốn đại cao thủ đều phóng về phía trước, giống như vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu của việc trúng độc.
Trong lúc nhất thời thân thể Vi Thiên Thông run run. Tại sao có thể như vậy? Độc trận của Dư đan sư này bọn họ đã từng thí nghiệm qua nhiều lần, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.
Cho dù là Dư đan sư, thân thể lúc này cũng như chết đứng, trên mặt tràn ngập vẻ khó có thể tưởng tượng nổi. Đồng tử kịch liệt co rút lại. Trong lúc nhất thời không ngờ quên bản thân mình đang ở bờ vực sinh tử.
Lĩnh vực Hoàng cảnh của cường giả Hoàng cảnh bát trọng được thúc dục, lập tức áp chế toàn bộ đám người Vi Thiên Thông. Dư đan sư kia còn chưa kịp động thủ đã bị Vi Thiên Tiếu trực tiếp dùng một cái tát đánh bay ra khỏi độc trận.
– Kiệt nhi, tiểu tử này đã từng hạ độc với con, giao cho con.
Vi Thiên Tiếu lúc này đã vô cùng giận dữ.
Tình thế đột nhiên biến đổi cũng khiến cho tâm tình Vi Thiên Thông triệt để rối loạn, hắn điên cuồng kêu to.
– Vi Thiên Tiếu, làm sao có thể? Ta sao có thể bại trong tay ngươi được cơ chứ?
Vi Thiên Tiếu lạnh lùng cười:
– Sắp chết tới nơi rồi còn u mê?
Mà bên cạnh, vị tộc lão tâm phúc của Vi Thiên Thông cũng bị Vi Trí và Trác lão, Phong lão, ba người này liên thủ diệt sát.
Nhi tử Vi Tú của Vi Thiên Thông muốn mượn cơ hội chạy trốn, thế nhưng dưới sự bao phủ của lĩnh vực Hoàng cảnh, căn bản không có bất luận khả năng nào chạy thoát. Cũng bị một chưởng của Phong lão chụp chết.
Hiển nhiên người ghét ác như cừu như Phong lão, lúc này cũng triệt để giận dữ. Bởi vì vừa rồi Vi Thiên Thông để cho Dư đan sư thúc dục độc trận, Phong lão và Trác lão đều đột nhiên tỉnh ngộ. Trước đó trên danh nghĩa bọn họ là minh hữu của Vi Thiên Thông, chuyện độc trận này không ngờ bọn họ cũng không biết.
Cũng tương đương với một việc là, đợi sau khi Vi Thiên Thông đối phó với Vi Thiên Tiếu xong, nói không chừng kẻ không may kế tiếp chính là nhị lão bọn họ.
Sau khi hiểu rõ điểm này, Trác lão và Phong lão làm sao có thể hạ thủ lưu tình được nữa cơ chứ?
Sau khi dệt Vi Tú, Phong lão gia nhập vòng chiến, đem đường lui của Vi Thiên Thông phong tỏa toàn bộ. Nếu như đã định thanh lý môn hộ thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.
Hôm nay nếu như để cho Vi Thiên Thông chạy đi, chẳng khác nào là thả hổ về rừng. Dùng năng lực giống như cây gậy quấy cám heo của Vi Thiên Thông này, nói không chừng sẽ cấu kết với kẻ thù bên ngoài, ngày sau còn có thể mang tới tai họa cho Vi gia.
Thực lực bản thân Vi Thiên Tiếu đã áp chế được Vi Thiên Thông, hơn nữa lúc này lại có ba tộc lão nhìn chằm chằm vào, đem toàn bộ đường lui của Vi Thiên Thông phong bế lại.
Tuy rằng Vi Thiên Thông vùng vẫy giãy chết, sức chiến đấu bạo tăng, thế nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm giống như trước đó, tràn ngập nguy cơ. Không đấu được bao lâu hắn đã bị đánh trúng mấy lần.
– Vi Thiên Thông, ngươi cấu kết với kẻ thù bên ngoài, gây tai họa cho Vi gia ta. Chuyện cho tới nước này ngươi còn muốn ngoan cố chống tới cùng sao?
Vi Trí ở ngoài vòng chiến hét lớn, ý đồ dùng kế công tâm làm tan rã ý chí chiến đấu của Vi Thiên Thông.
Vi Thiên Thông không ngừng bị đánh trúng, đường đường là một cường giả Hoàng cảnh lục trọng, giờ phút này lại giống như một con thú tuyệt vọng. Người đầy máu đen, tóc tai bù xù, đâu còn có nửa phần phong thái của nhân vật nắm quyền lực lớn thứ hai Vi gia?
Một bên hắn không ngừng chống đỡ, một bên miệng điên cuồng kêu lớn:
– Con mẹ nó, lão tử không phục. Vi Thiên Thông ta có điểm nào không bằng hắn, cuối cùng dựa vào cái gì mà vẫn là hắn thắng? Dựa vào cái gì?
Vi Thiên Thông thực sự không chấp nhận nổi, bố cục ngày hôm nay, trước khi tới đây hắn đã cho rằng là hoàn mỹ không tỳ vết. Tầng tầng lớp lớp, văn công võ đấu, cũng có thể đùa giỡn chết phụ tử Vi Thiên Tiếu.
Thế nhưng hắn nào đâu có ngờ tới, cuối cùng người bị chơi đùa chết chính là hắn.
Trác lão bên ngoài lạnh lùng nói:
– Vi Thiên Thông, ngươi làm sao so sánh được với gia chủ? Dã tâm của ngươi có, thế nhưng lại không có năng lực khống chế dã tâm. Ngươi có thủ đoạn, thế nhưng lại tâm thuật bất chính, ngươi còn có cái gì nữa? Luận thực lực võ đạo, ngươi còn mạnh hơn gia chủ sao? Luận nhi tử, tên nhi tử bao cỏ của ngươi có thể so sánh được với Kiệt thiếu gia sao? Luận nhân tâm, ngươi so ra vẫn kém gia chủ. Ngươi nói ngươi mạnh hơn so với gia chủ, ngươi mạnh hơn ở chỗ nào?
– Vi Trác, tên tiểu nhân bội bạc nhà ngươi. Lão tử có thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi.
Trong lúc vùng vẫy giãy chết, cuối cùng Vi Thiên Thông cũng bị trấn áp.
Vi Thiên Tiếu và ba vị tộc lão đều nhanh chóng nói lời cảm tạ với Giang Trần:
– Chân Đan Vương, lần này nhờ có Bán Bộ Chi tiên đan của ngươi, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Lúc này Vi Kiệt cũng một đao chém Dư đan sư kia thành hai đoạn. Sau đó mới nói lời cảm tạ với Giang Trần.
Giang Trần không kể công, hiện tại tất cả mọi người đang ở trên cùng một chiếc thuyền, hắn làm những việc này kỳ thực không chỉ đơn thuần là trợ giúp VI gia, mà cũng là trải đường cho chính mình.
– Chư vị, hiện tại còn chưa tới lúc để lạc quan. Nghe lời nói của Dư đan sư và Vi Thiên Thông kia, Dư đan sư này hiển nhiên là người của Vương Đình đại phiệt phái tới nằm vùng. Hiện tại những người này đã đền tội, thế nhưng bên Vương Đình đại phiệt chưa hẳn sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy.
Giang Trần cảnh báo mọi người.
Vi Thiên Tiếu âm trầm nói:
– Những năm này Vương Đình đại phiệt càng ngày càng làm càn, ngón tay duỗi ra càng dài, không nhờ lại nhúng tay vào trong Vi gia ta.