Nếu như là một khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm đổi lấy một Thâu THiên đỉnh, không thể nghi ngờ là Giang Trần chiếm được tiện nghi lớn.
Chỉ là Giang Trần biết, tiện nghi này không dễ thu như vậy, ít nhất cũng không thể thu như vậy.
Hắn cũng không vội vã mà thu hồi Thâu Thiên đỉnh, ánh mắt thành khẩn nhìn qua Cơ Tam công tử rồi nói:
– Hào khí của Cơ Tam công tử khiến cho tại hạ vô cùng bội phục. Chỉ là nếu như trao đổi như vậy, Cơ Tam công tử lại thiệt thòi lớn. Tại hạ cũng không có cách nào dày mặt mà nhận.
Cơ Tam công tử chau mày:
– Tiền tài đối với Cơ mỗ mà nói, không thành vấn đề. Nếu như phương diện giá cả không cân bằng, Chân Đan Vương không cần lo. Bằng hữu mà Cơ mỗ nhận định, chỉ cần hợp khẩu vị, ném một lần ngàn vạn cũng là chuyện thường tình.
Giang Trần cười nhạt nói:
– Đây không chỉ đơn thuần là vấn đề giá cả chênh lệch.
– Vậy thì là vấn đề gì.
Giang Trần nghiêm túc nói:
– Chính là bởi vì hào khí của Cơ Tam công tử ngươi cho nên tại hạ không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Nếu như là tên tiểu nhân Vương Đằng, tiện nghi này ta sẽ chiếm ngay lập tức, thậm chí trong lòng còn cười trộm.
Nghe Giang Trần nói Vương Đằng như vậy, Cơ Tam công tử cũng cười to:
– Nói rất đúng, tiểu tử Vương Đằng này quả thực giống như tiểu nhân đắc chí.
– Ta thấy Tam công nhất định muốn lấy Vạn Thọ đan, bị đám người Vương Đằng châm ngòi, tính kế không tiếc dùng cái giá hơn một ức thu mua. Tại hạ cả gan hỏi nguyên nhân một chút được không?
Kỳ thực Giang Trần đã biết rõ nguyên nhân, nhưng mà nguyên nhân này là do Vi Kiệt nói cho hắn biết. Tự nhiên hắn không thể để cho Cơ Tam công tử cảm thấy Vi Kiệt là kẻ lắm miệng, cho nên mới cố ý hỏi câu như vừa rồi. Giả vờ hồ đồ không hiểu chuyện.
Quả nhiên Cơ Tam công tử kia nao nao, như có điều suy nghĩ liếc nhìn Vi Kiệt, hắn gật gật đầu chậm rãi nói:
– Trước khi tới hội đấu giá, Vương Đằng kia nhiều lần nói tới. Hiện tại trong Lưu Ly vương thành cũng có nhiều tin đồn. Chuyện cho tới hiện tại, đoán chừng cũng sắp không giấu được. Đúng vậy, phiệt chủ của Bàn Long đại phiệt chúng ta sắp tới đại nạn. Trong ba năm sẽ tán công. Ta nghe thấy công hiệu của Vạn Thọ đan, cho nên…
Nói tới đây, Cơ Tam công tử dừng lại, cũng không cần nói nữa, chỉ như vậy đã đủ hiểu.
– Tam công tử, đây cũng là nguyên nhân mà lúc ấy ta ngăn cản ngươi cạnh tranh Vạn Thọ đan cùng với đám người Vương Đằng. Nếu như ngươi dùng cái giá một ức hai ngàn vạn canh tranh Vạn Thọ đan này, kết quả, khi phát hiện Vạn Thọ đan không có tác dụng gì với cường giả Hoàng cảnh, đến lúc đó tất sẽ trở thành trò cười cho cả Lưu Ly vương thành.
Giang Trần cũng biết lời này nói ra có chút tàn khốc, nhưng mà hắn cũng không muốn lừa bịp Cơ Tam công tử này.
Lời vừa nói ra, Cơ Tam công tử đột nhiên biến sắc, nụ cười trên mặt tan biến, sắc mặt trở nên trắng bệch.
– Chân Đan Vương, lời nói của ngươi có căn cứ hay không?
Ngay cả mí mắt Giang Trần cũng không nháy lấy một cái:
– Ta có thể dùng tính mạng mình ra đảm bảo, Vạn Thọ đan đối với cường giả Hoàng cảnh cơ hồ không có tác dụng. Nhưng mà có khả năng còn có tác dụng phụ lớn hơn. Nói không chừng còn biến khéo thành vụng.
Cơ Tam công tử gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần, hiển nhiên cũng đang tính toán xem lời nói của Giang Trần là thật hay giả.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, ánh mắt không né tránh Cơ Tam công tử mà trấn định nhìn qua hắn.
Biểu lộ của Cơ Tam công tử từ vui sướng tới kinh ngạc, lại tới thất vọng, lại biến thành tuyệt vọng. Thân thể sụp xuống.
– Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ đây là vận mệnh của Bàn Long đại phiệt chúng ta hay sao?
Cơ Tam công tử miệng đắng chát, thì thào nói.
Vi Kiệt rất muốn an ủi Cơ Tam công tử này một chút, thế nhưng lại cảm thấy mình không nói nên lời, bờ môi động đậy, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Cơ Tam công tử mặc dù có chút thất thố, nhưng cũng là người trấn định, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Đem Thâu Thiên đỉnh đẩy về phía Giang Trần.
– Chân Đan Vương, tuy rằng việc này quả thực có chút tàn khốc, thế nhưng Cơ mỗ rất thưởng thức sự thẳng thắn của ngươi. Thâu Thiên đỉnh này ngươi cầm lấy đi, Vạn Thọ đan ta sẽ lấy đi.
Giá chênh lệch tới mấy ngàn vạn, đối với Cơ Tam công tử mà nói quả thực không tính là chuyện lớn gì.
Giang Trần có chút kinh ngạc, hắn đã nói rõ quan hệ lợi hại trong chuyện này, như vậy Vạn Thọ đan này đối với phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào nữa.
– Tam công tử, ngàn vạn lần đừng cầm Vạn Thọ đan đi mạo hiểm. Đây là lời khuyên cũng là lời cảnh báo.
Giang Trần khuyên nhủ. Bạn đang đọc ?r??ện ?ại # ????? ?U?EN.?N #
Cơ Tam công tử bất đắc dĩ lắc đầu thở dài:
– Chân Đan Vương, chuyện Bàn Long đại phiệt, người ngoài cuộc như ngươi không rõ đâu. Phiệt chủ chỉ còn thời gian ba năm, mặc dù không mạo hiểm thì cũng chỉ ngồi chờ chết. Còn không bằng bản thân tự đi mạo hiểm một chút.
– Thế giới võ đạo, đừng nói là thời gian ba năm, coi như là ba ngày cũng có khả năng tồn tại chuyện xấu. Tuy rằng Vạn Thọ đan không có tác dụng gì, thế nhưng trên người Cơ Tam công tử kỳ thực đã nắm giữ một đường sinh cơ.
Giang Trần nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên lộ ra một ít.
Hắn cũng nhìn ra được, Cơ Tam công tử này là người quang minh lỗi lạc. Bằng vào phần hào phóng này của hắn, Giang Trần nguyện ý nhắc nhở đối phương một chút.
Quả nhiên, lời vừa mới nói ra, trong đôi mắt đen kịt của Cơ Tam công tử lại một lần nữa như được chiếu sáng:
– Chân Đan Vương, xin chỉ giáo cho.
Nghe thấy một đường sinh cơ, thân thể Cơ Tam công tử thoáng cái trở nên cứng cáp hơn rất nhiều.
– Ngươi còn nhớ rõ vật cuối cùng ngươi đấu giá hay không?
Giang Trần cười hỏi.
– Kim Quan Vân Hạc?
Cơ Tam công tử rung động, hắn vừa rồi còn muốn hỏi Giang Trần, vì sao lại bảo hắn dùng tám ngàn vạn Thánh linh thạch đi cạnh tranh một đầu Kim Quan Vân Hạc.
Nhưng khi nhìn thấy Vạn Thọ đan, Cơ Tam công tử cuối cùng cũng không mở miệng hỏi.
– Đúng vậy, chính là Kim Quan Vân Hạc.
Giang Trần gạt gật đầu nói:
– Khi còn bé ta từng được một dị nhân truyền thụ đan đạo. Lão nhân gia người từng nói qua các loại đan dược kéo dài tuổi thọ. Người từng đề cập tới chuyện Vạn Thọ đan này. Nói Vạn Thọ đan có thể kéo dài tuổi thọ cho cường giả Thánh Cảnh từ năm tới tám trăm năm. Mà còn có một loại đan dược có thể khiến cho cường giả phong Hoàng xưng Đế cũng có thể kéo dài tuổi thọ từ năm tới tám trăm năm.
– Cái gì?
Cơ Tam công tử thoáng cái bật dậy, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, đồng thời còn tràn ngập vẻ kinh ngạc, khó có thể tưởng tượng nổi, miệng hỏi:
– Thế gian còn loại đan dược thần kỳ như vậy sao?
Ngay cả Vi Kiệt kia cũng biến sắc, giật mình nhìn qua Giang Trần.
Hiển nhiên, Giang Trần bỗng nhiên nói ra tin tức như vậy khiến cho hai người ở đây giật mình không thôi.