Vi Kiệt cười khổ:
– Nhưng mà hiện tại ta đã nghe được một ít tiếng gió. Dường như cực kỳ bất lợi với Thái Uyên các chúng ta. Chân huynh, việc này kỳ thực không trách huynh, lại nói, cũng là vì tình cảnh của Vi gia chúng ta những năm này…
Giang Trần khoát tay nói:
– Hiện tại không cần phải nói những lời ủ rũ như vậy.
Đương nhiên Giang Trần biết rõ, người ta làm như vậy không phải là cố ý gây khó dễ với Chân Đan Vương hắn. Trong mắt những thế gia, đại phiệt kia. Chân Đan Vương hắn còn không tính là đại nhân vật gì. Người ta chưa hẳn đã đặt hắn vào trong mắt.
Đồng gia làm như vậy chủ yếu là nhằm vào Vi gia.
Mà người bày mưu đặt kế ở sau lưng nhất định là Vương Đình đại phiệt.
Đồng gia là thế lực tâm phúc của Vương Đình đại phiệt, là cánh tay đắc lực của Vương Đình đại phiệt. Thoạt nhìn là Đồng gia anh dũng,t hế nhưng kỳ thực sau lưng chưa hẳn đã không có bóng dáng của Vương Đình đại phiệt điều khiển.
– Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Vi Kiệt cũng có chút hoang mang, lo sợ.
Hiện tại chuyện hắn lo lắng nhất chính là cơ hồ tất cả những người nhận được thiệp mời, đại đa số đều chạy qua phía đối diện. Khiến cho Thái Uyên các quạnh quẽ.
Bởi vì như vậy mặt mũi của Vi gia hắn sẽ mất hết. Chuyện này đối với Thái Uyên các vừa mới khai trương mà nói, tuyệt đối là đả kích lớn nhất.
Giang Trần cũng bị người Vương Đình đại phiệt làm cho tức giận, hắn cười lạnh nói:
– Làm sao bây giờ sao? Chuyện gì cũng không cần làm. Vừa vặn mượn chuyện hôm nay nhìn xem người nào có thể tín nhiệm, người nào là cỏ đầu tường. Mà người nào lại là người không thể kết giao.
Vi Kiệt cười khổ nói:
– Như thế việc ngày hôm nay chính là một cơ hội thử vàng tốt hay sao?
Trong khi hai người nói chuyện, gia chủ Vi Thiên Tiếu của Vi gia cũng chạy tới. Biểu hiện trên mặt Vi Thiên Tiếu trấn định, chỉ là dường như cũng cố giả bộ tươi cười.
Chờ khi hắn đi tới chỗ Giang Trần và Vi Kiệt, biểu lộ của Vi Thiên Tiếu thoáng cái trở nên ngưng trọng vô cùng.
– Chân Đan Vương, vừa rồi ta nhận được tin tức vô cùng xác thực. Cửa hàng đan dược ở phía đối diện trên danh nghĩa là của Đồng gia, trên thực tế là do Vương Đình đại phiệt nắm giữ. Đồng gia bất quá chỉ là đầy tớ mà thôi. Mấu chốt nhất chính là, hôm nay bọn họ sẽ xuất ra một loại đan dược làm cho mọi người rung động.
– Cái gì?
Giang Trần nhướng mày, trong lòng đã có một loại dự cảm không tốt.
– Vạn Thọ đan.
Vi Thiên Tiếu nói tới chuyện này nhịn không được mà nhìn Giang Trần. Trong Vi gia, chỉ có phụ tử Vi Thiên Tiếu hắn biết rõ lai lịch Giang Trần.
Tự nhiên cũng biết rõ lai lịch của Vạn Thọ đan.
Vạn Thọ đan này là từ Đan Kiền Cung truyền ra. Hôm nay lại thành đồ vật của Vương Đình đại phiệt, chuyện này khiến cho phụ tử Vi gia cũng cảm thấy bất bình thay cho Giang Trần.
Chỉ là Giang Trần cũng không biểu lộ quá giật mình, ngược lại vẻ mặt hắn vô cùng thoải mái, liếc mắt nhìn Vi Kiệt.
Vi Kiệt thở dài một tiếng:
– Quả nhiên là thế, xem ra, chuyện xấu nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Trước đó Giang Trần đã hoài nghi Bất Diệt Thiên Đô cấu kết với Vương Đình đại phiệt, hiện tại xem ra tất cả mọi chuyện quả nhiên đã phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
Vương Đình đại phiệt có được Vạn Thọ đan, đây tuyệt đối là thứ khiến cho bọn chúng như hổ thêm cánh. Là thứ trợ giúp cực lớn cho việc lật đổ Bàn Long đại phiệt của bọn chúng.
Một khi Vạn Thọ đan chiếm cứ thị trường trong Lưu Ly vương thành, tiền lời mang tới sẽ là một con số thiên văn.
Trong lòng Giang Trần tràn ngập lửa giậ, loại chuyện này đối với hắn mà nói, vô luận thế nào hắn cũng không chấp nhận nổi.
Diệt tông môn ta, đoạt đan phương của ta, hôm nay còn muốn đứng trước cửa nhà ta diễu võ dương oai sao? Coi như Giang Trần là tượng bồ tát, cũng có vài phần tức giận. Chén nước đắng này bảo làm sao hắn nuốt xuống được cơ chứ?
– Vương Đình đại phiệt…. Các ngươi đã thành công chọc giận Giang mỗ.
Giang Trần giận quá hóa cười.
Nhìn phụ tử Vi gia, Giang Trần thản nhiên nói:
– Nước tới đắp đất chặn, binh tới tướng ngăn. Chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình, chuyện khác hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Giang Trần nhìn như bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại giận dữ không thôi. Âm thầm nghĩ kế sách phản kích lại.
Ngay lúc này, ngoài cửa lại truyền đến từng đợt thanh âm ầm ĩ, sau đó có không ít người đang lớn tiếng cãi lộn.
– Đi ra xem.
Sắc mặt Giang Trần trầm uống, dẫn đầu đi ra ngoài.
Phụ tử Vi gia cũng một bụng tức giận, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Ngoài cửa, người Thái Uyên các bên này đang giằng co với đám người của cửa hàng phía đối diện. Bên Thái Uyên các, mười đại thánh giả do Giang Trần chọn ra từ đám nô lệ, ai cũng không phải là đèn cạn dầu, cả đám xắn tay áo mắng to đám người ở phía đối diện.
Đám người bên kia cũng không cam lòng yếu thế, đội ngũ so với bên này còn nhiều hơn một ít. Nước miếng cũng văng tung tóe, các loại từ ngũ thô tục không đếm xuể.
Loại tình hình này giống như hai người đàn bà chanh chua đụng phải nhau trên đường, chửi bới không dứt ra được. Các loại từ ngữ ô uế, thô tục văng lên liên tục, càng mắng càng không dứt.
Người biết rõ, biết rõ bọn họ đều là cường giả Thánh Cảnh, người không biết còn tưởng rằng song phương đều là một đám người buôn bán nhỏ chửi bới nhau.
Nhìn thấy Giang Trần và người Vi gia đi tới, khí thế của người Thái Uyên các bên này càng tăng thêm, tiếng mắng lại càng to hơn.
Vi Thất Hạ của Vi gia bên này cũng xắn tay áo, định tiến lên mở miệng mắng tiếp.
Chỉ là lại bị Vi Kiệt kéo lại:
– Thất Hạ, xảy ra chuyện gì vậy?
Vi Thất Hạ thở phì phò nói:
– Thiếu gia xem xem, Đồng gia này thực sự là khinh người quá đáng, đối diện với Thái Uyên các chúng ta là Thái Uyên lâu, nói rõ là cố ý để cho chúng ta khó chịu nổi a.
Vi Kiệt nghe vậy chấn động nhìn về phía đối diện. Quả nhiên, đối diện vừa mới phủ lên một cái bảng hiệu có khắc ba chữ lớn – Thái Uyên lâu.
Lần này Giang Trần triệt để giận dữ.
Ba chữ Thái Uyên các này là Giang Trần lấy tục danh của phụ thân Thiên Đế kiếp trước, có địa vị thần thánh trong lòng hắn.
Nào biết được cửa hàng Đồng gia này lại dùng danh tự như vậy, hơn nữa hiển nhiên còn cố ý mở ở phía đối diện, rõ ràng là muốn gây khó dễ, chống đối.
Trong mắt Giang Trần đột nhiên bắn ra sát ý nồng đậm, nhìn chằm chằm vào cái bảng hiệu kia, trong lòng tức giận ngập trời:
– Đồng gia. Vương Đình đại phiệt, bằng vào các ngươi cũng xứng dùng hai chữ Thái Uyên? Khinh nhờn THiên Đế, khinh nhờn thần minh, Giang Trần ta sẽ để cho các ngươi biết rõ cái gì gọi là trời phạt.
Trong lòng Giang Trần vốn đã giận dữ, giờ phút này cảm xúc giận dữ trong lòng dâng tới tột đỉnh. Trong lòng hắn hiện tại đã tuyên bố tử hình cho cửa hàng đan dược của Vương Đình đại phiệt.
CHo dù không tiếc cái giá lớn là bạo lộ bản thân, dù trở thành cái đích ngắm cho mọi người trong Lưu Ly vương thành, Giang Trần cũng sẽ không tiếc.