Mà gia hỏa luôn không sợ chuyện lớn như Đồng Công giờ phút này cũng không còn vẻ hung hăng càn quấy như ban đầu. Trên khuôn mặt tuấn tú, trắng nõn kia giờ phút này tràn ngập vẻ lo lắng.
Từ trước tới nay Vương Đằng chưa từng gặp qua loại cục diện bị động như vậy, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma.
Hắn tuyệt đối không ngờ tới bố cục mà hắn tốn bao nhiêu công sức bố trí, trong lòng hắn tràn ngập khoái trá khi chèn ép Thái Uyên các. Chèn ép Vi gia, cuối cùng lại trở thành bẫy rập với bản thân hắn.
Không những không chèn ép được đối phương tới chết mà còn khiến cho hắn rơi xuống hố.
Thời gian còn lại chỉ là thời gian rác rưởi. Vốn hắn lo lắng tới kết quả ván bài này, thến hưng thoáng cái đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.
Trên thực tế mọi người bên ngoài có thể nhìn thấy Vinh Đan Vương vẫn mặt mày hớn hở phân giải đan dược như trước. Biểu lộ này, khi thì mặt mày hớn hở, khi thì nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng giống như nắm chắc đại cục trong tay.
Vinh Đan Vương càng như vậy, người bên ngoài càng cảm thấy buồn cười.
Mà trong mắt đám người Vương Đằng, càng cảm thấy vô cùng thê lương.
Vương Đằng rất muốn đem trách nhiệm đổ cho Vinh Đan Vương, thế nhưng mà bình tĩnh xem xét, Vinh Đan Vương có thể nói là cố hết sức, bảo hắn ta thi đấu dưới sức sao? Hiển nhiên là không thể nào.
Đổi lại cho dù là Đan Vương thấp cấp như Hàn Trúc Đan Vương đi lên, kết quả cũng chỉ như vậy mà thôi.
Thậm chí, cho dù đổi là một Đan Vương bát cấp đi lên, sợ rằng cũng khó tránh khỏi thất bại.
Trong lòng Vương Đằng tràn ngập đắng chát, nếu như là bình thường, ở nơi khác, hắn nhất định sẽ nổi bão. Thậm chí chết cũng không chấp nhận, trực tiếp trở mặt, dùng quyền thế trấn áp.
Thế nhưng mà hiện tại, hắn còn không có vốn liếng giương oai.
Đừng nói là Vi gia có Bàn Long đại phiệt là chỗ dựa, ngay cả chín trọng tài này có ai là dễ đối phó cơ chứ?
Nếu như hắn trở mặt không nhận, vậy thì chẳng khác nào là coi rẻ chín vị trọng tài. Như vậy là không để cho chín vị trọng tài mặt mũi. Tất sẽ trở thành đích ngắm cho chúng nhân chỉ trích.
Tuy rằng Vương Đằng bá đạo, thế nhưng hắn cũng biết lúc này việc quỵt nợ tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt.
Ngược lại, phụ tử Đồng gia kia có cảm giác rục rịch.
Mà Cơ Tam công tử, phản ứng so với ai khác còn nhanh hơn. Sau khi nhìn thấy Giang Trần nộp kết quả trước, hắn đã dự cảm được THái Uyên các sẽ thắng lợi.
Mà hắn cũng vô cùng kiên quyết, lập tức âm thầm bố trí, gọi tới một ít người tâm phúc, không ngừng điều động đội ngũ, đảm bảo an toàn ở chung quanh.
Kể từ đó, cho dù Vương Đằng muốn trốn nợ, tuyệt đối có thể nắm chắc ứng phó được với cục diện này.
Huống chi Cơ Tam công tử hắn căn bản không sợ Vương Đằng quỵt nợ, thậm chí hắn còn có chút chờ mong Vương Đằng quỵt nợ.
Một khi Vương Đằng quỵt nợ, giương oai. Việc này triệt để náo loạn lớn. Chỉ cần Vi gia chiếm đạo lý, tăng thêm Bàn Long đại phiệt là chỗ dựa phía sau. Cho dù việc này lan tới trước mặt bảy đại đế, Vương Đình đại phiệt cũng chỉ có thể chịu mất mặt xấu hổ, hơn nữa còn mất mặt lớn hơn.
Tuy rằng bảy đại đế không hỏi qua tục vụ Lưu Ly vương thành, nhưng mà không có nghĩa là bọn họ bỏ mặc tất cả mọi chuyện trong Lưu Ly vương thành.
Nếu như có người ngang nghiên phá hư quy tắc, hiển nhiên là chuyện không thể.
Cho dù là Vương Đình đại phiệt, cũng tuyệt đối không được.
Lưu Ly vương thành có thể trở thành bá chủ một phương trên bát vực là dựa vào quy tắc này.
Đại phiệt mặc dù có đặc quyền, thế nhưng có đặc quyền không có nghĩa là có thể tùy ý chà đạp quy tắc.
Vương Đằng hiển nhiên cũng chú ý tới hành động của Cơ Tam công tử, trong lúc nhất thời lửa giận tăng cao.
Mà lúc này, thời gian thi đấu rốt cuộc cũng chấm dứt.
Vinh Đan Vương kia vô cùng vui sướng rời khỏi khu thi đấu, vẻ mặt tràn ngập phấn chấn, bước chân cũng vô cùng nhẹ nhàng, vui sướng không thôi.
Chỉ là, khi khuôn mặt tràn ngập vui sướng của hắn nhìn về phía Vương Đằng. Muốn mượn cơ hội này tranh công, thì phát hiện ra biểu lộ của Vương Đằng cũng không giống như trong mong đợi, trong tưởng tượng của hắn.
Ngược lại vẻ mặt của đối phương vô cùng âm trầm.
Trong lòng Vinh Đan Vương đột nhiên nhảy lên một cái, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn, gáy lạnh lẽo.
Lại nhìn về phía chín trọng tài, lại phát hiện ra hiện tại Giang Trần đang đứng bên cạnh chín trọng tài, bộ dáng chờ đợi đã lâu.
Trong lòng Vinh Đan Vương trầm xuống, xảy ra chuyện gì? Tiểu tử này sao đã đi ra rồi?
– Vinh Đan Vương, chờ ngươi đã lâu.
Dục Đan Vương cười cười, nói:
– Giao quyển trục lên đây đi.
Vinh Đan Vương đột nhiên có cảm giác hai chân nặng nề như có chì đổ xuống, tâm tình vô cùng tốt thoáng cái rớt xuống ngàn trượng. Loáng thoáng, hắn cũng dự cảm ra được, dường như tình huống rất không thích hợp.
Thế nhưng mà, Vinh Đan Vương cũng không tin, cửa ải này hắn phát huy tốt như vậy, vì sao thiếu phiệt chủ Vương Đằng còn ru rũ như vậy?
Chẳng lẽ nhất định cảm thấy Vinh mỗ hắn thất bại sao?
Tiểu tử này nộp kết quả sớm? Vậy thì sao? Nộp kết quả sớm thì nhất định có thể chiến thắng sao?
Hiển nhiên Vinh Đan Vương không tin, hắn lớn tiếng nói:
– Xin các vị Đan Vương đại nhân xem qua, cửa ải này Vinh mỗ tự tin biểu hiện của mình vô cùng tốt.
Lời này của hắn là nói cho chín trọng tài nghe, thế nhưng ai cũng biết là hắn nói cho Vương Đằng nghe.
Dục Đan Vương mỉm cười gật đầu, tiếp nhận quyển trục.
Mấy trọng tại tụ họp lại một chỗ, bắt đầu kiểm tra đám án trên quyển trục.
Cho dù mọi người đều cảm thấy không có gì lo lắng, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn chưa công bố. Mọi người vẫn muốn biết một chút, rốt cuộc tại sao vị Đan Vương của Vi gia kia lại nộp kết quả sớm như vậy.
Đáp án của hắn ta thực sự chính xác như vậy sao? Có tự tin như vậy sao?
Quy củ cũ, đám người Dục Đan Vương vẫn mở quyển trục của Giang Trần ra trước. Chín loại đan dược, cơ hồ tất cả phân tích, cơ hồ tất cả tài liệu cấu thành đều được ghi ra.
Đám người trọng tài quét mắt qua, ánh mắt âm thầm ngưng trọng.
Chỉ một lát sau, trên mặt Dục Đan Vương kia hiện lên vẻ thán phục:
– Thiên tài a, thiên tài. Không thể tưởng tượng được trong Lưu Ly vương thành chúng ta lại ẩn dấu một thiên tài như vậy.
Ngeh được Dục Đan Vương bỗng nhiên không kìm lòng mà tán thưởng như vậy, thân thể Vinh Đan Vương như rơi xuống hầm băng. Hắn tự nhiên biết rõ, đối tượng khích lệ tuyệt đối không phải là hắn.
Kết quả của hắn tuy rằng rất không tồi, thế nhưng tuyệt đối không thể nào được Dục Đan Vương khích lệ như vậy.
Có thể làm cho Dục Đan Vương khích lệ như vậy, tuyệt đối không phải là phát huy bình thường cho được.
Mấy vị trọng tài khác cũng nhao nhao tán thưởng.
– Quả thực là thiên tài, chín khỏa đan dược này, không ngờ lại được phân giải toàn bộ. Trong thời gian ngắn như vậy, coi như là những lão gia hỏa như chúng ta cũng chưa chắc hiểu rõ a.
Loại nhận định như vậy, kỳ thực bọn họ so với ai khác còn rõ ràng hơn. Đổi lại là bọn họ, căn bản cũng không làm được.