Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Vệ Hạnh Nhi độc như rắn rết, làm việc quái đản, hỉ nộ vô thường, vậy mà sẽ có một mặt cảm tính như vậy?
Tựa như nàng nói, đều là chó nhà có tang.
Có lẽ, cái này thật đúng là một loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Ít nhất giờ phút này, Giang Trần cũng cảm nhận được loại cảm giác kia.
Đối với đệ tử bất kỳ một tông môn nào của Vạn Tượng Cương Vực mà nói, Vạn Tượng Cương Vực nghiền nát, ân ân oán oán dĩ vãng, cũng đã thành mây khói.
Hết thảy mọi người, đều chỉ có một thân phận, là chó nhà có tang.
Vệ Hạnh Nhi nói xong những việc này, trên mặt cũng nhiều hơn một tia buông lỏng:
– Tốt rồi, nên nói, ta đều đã nói. Hôm nay ta rất vui vẻ, không phải vì ta nhìn thấy cố nhân. Chứng kiến cố nhân không có gì đáng vui vẻ, đều là chó nhà có tang, thấy được chỉ thêm phiền não. Nhưng mà ngươi bất đồng, ngươi là người duy nhất ta có thể thổ lộ hết thảy. Đừng hỏi ta vì cái gì, bởi vì ta đã từng, hoặc có lẽ bây giờ, có lẽ tương lai, trong nội tâm đều sẽ vì ngươi lưu lại một vị trí… Bởi vì ngươi ở Huyễn Ba Sơn đan đấu để cho chúng ta thúc thủ vô sách, bởi vì ngươi trúng Thanh Hạnh Yên La Tán của ta mà lông tóc không tổn hao, bởi vì ngươi là nam tử duy nhất dám động thủ đánh mông ta…
Nói xong lời cuối cùng, Vệ Hạnh Nhi cũng nhẹ giọng nỉ non.
Giang Trần mặt đỏ tai tao, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Vệ Hạnh Nhi này, vậy mà đối với mình có vài phần kính trọng.
Hoàng Nhi cũng cười khẽ, đối với một màn này, lại không có ghen ghét, cũng không có chế nhạo. Thậm chí, nàng còn có chút cảm động nhàn nhạt.
Yêu nữ cũng tốt, Nữ Thần cũng thế, ở sâu trong nội tâm, mỗi người đều có yêu, đều có một mặt chân thành. Chỉ là, sự thật quá tàn khốc…
Tông môn nghiền nát, người và vật không còn, lúc gặp lại, Vệ Hạnh Nhi đã là vợ người.
Vệ Hạnh Nhi cười cười, cố gắng tiêu sái, lau đi sương mù bên khóe mắt, nỗ lực cười nói:
– Tiểu gia hỏa, ngươi cũng đừng một bộ như ăn mướp đắng, hiện tại ta đã gả làm vợ người khác. Lời nói này, thời thiếu nữ không có cơ hội nói, hôm nay dù thân thể chưa mất, nhưng trên danh phận đã là vợ người khác. Ở người khác xem ra, ta nói lời này là không tuân thủ nữ tắc. Ta mới mặc kệ, ta cao hứng, ta thống khoái, ta liền muốn nói. Còn cô gái nhỏ Lăng Bích Nhi kia, rõ ràng ưa thích muốn chết, lại muốn hàm súc như vậy. Kết quả là, còn không phải bị người đoạt nam nhân. Nếu ta là nàng, sớm đã yêu thương nhung nhớ, đem danh phận định xong, chết cũng là nữ nhân của ngươi.
Giang Trần không phản bác được.
Phong cách nói chuyện như vậy, đây mới là phong cách của Vệ Hạnh Nhi, lời nói và việc làm không cố kỵ.
– Hiện tại, ngươi biết vì sao những người kia nhìn chằm chằm ta đi à nha? Bọn hắn sợ ta bị nam nhân khác câu đi chứ sao.
Vệ Hạnh Nhi nhìn như tiêu sái, nhưng cẩn thận như Hoàng Nhi, lại tựa hồ chứng kiến vật khác.
– Vệ tiểu thư, tâm tư của ngươi đã không ở chỗ này, vì cái gì không ly khai Xích Đỉnh Trung Vực?
Hoàng Nhi đột nhiên hỏi.
– Ly khai? Ta có thể đi nơi nào?
Vệ Hạnh Nhi cười khổ.
– Ta nhìn như là Thúy Hoa Hiên Thiếu nãi nãi, quyền cao chức trọng, bị người tôn trọng. Nhưng người khác tôn trọng không phải ta, mà là Thúy Hoa Hiên. Ta chẳng qua là một chiếc bình hoa, một cái Khôi Lỗi. Nếu ta có chút vượt qua, nói không chừng chờ ta, là vận mệnh vạn kiếp bất phục.
Đây cũng không phải khoa trương, chút trí tuệ sinh hoạt ấy Vệ Hạnh Nhi vẫn phải có.
Nàng rất rõ ràng, địa vị của mình, không phải bởi vì thực lực của mình đạt được. Mà là dựa vào Thúy Hoa Hiên có được. Nếu mình hơi có dị tâm, chắc chắn sẽ không may.
Ly khai? Nàng đi được sao?
Hoàng Nhi nhẹ nhàng gật đầu, đang muốn nói cái gì.
Nhưng Vệ Hạnh Nhi lại khoát tay chặn lại:
– Ngươi không cần an ủi ta, ta sẽ không ly khai nơi đây. Tuy ta rất vừa ý nam nhân của ngươi, bất quá kia đều là tâm tư thời thiếu nữ. Ta ở lại chỗ này, làm sự tình đủ khả năng của ta. Nếu như các ngươi thật sự muốn ta vui vẻ, vậy thì nhanh phát triển, trùng kiến Vạn Tượng Cương Vực, phản công Xích Đỉnh Trung Vực, nếu như ta muốn đi, chỉ có một địa phương, mới là quy túc của ta, cái kia chính là Tiêu Dao Tông. Địa phương khác, ta đều không đi. Dù sao đều là bán rẻ tiếng cười bán khuôn mặt, ta ở Thúy Hoa Hiên, ít nhất còn có thể có chút địa vị, có thể làm một chút sự tình hữu ích.
Đột nhiên, Giang Trần có một loại cảm giác hổ thẹn. Hắn vẫn nhìn không tốt Vệ Hạnh Nhi, cũng không phải bởi vì Lăng Bích Nhi nhắc nhở. Mà là vì phong cách hành sự trước kia của Vệ Hạnh Nhi quá mức tùy hứng, quá mức âm độc. Dăm ba câu, liền dụng độc.
Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn. Giang Trần tự nhiên không thích.
Trên thực tế, Lăng Bích Nhi đối với Vệ Hạnh Nhi không có nửa câu chửi bới, chỉ là bảo Giang Trần coi chừng đề phòng Vệ Hạnh Nhi. Trên thực tế Lăng Bích Nhi nói cũng đúng sự thật, bởi vì sau đó Vệ Hạnh Nhi liền ra tay với Giang Trần.
Ngay lúc đó, Vệ Hạnh Nhi đích thật là mười phần yêu nữ.
Chỉ có điều, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, Vạn Tượng Cương Vực gặp đại kiếp, làm cho Giang Trần có cơ hội nhận thức đến một mặt khác của Vệ Hạnh Nhi.
Tuy Giang Trần cũng cứu được không ít người của Vạn Tượng Cương Vực, ví dụ như lúc ấy ở cửa ra vào Vạn Tượng Cực Cảnh, Giang Trần liền cứu ra rất nhiều thiên tài tuổi trẻ.
Thế nhưng mà, ở trong nội tâm Giang Trần, cho tới bây giờ không cảm thấy Vệ Hạnh Nhi sẽ làm như vậy.
Nhưng mà, người ta hết lần này tới lần khác làm như vậy rồi.
Chỉ có điều, phương thức nàng làm không giống với mình mà thôi
Đang khi nói chuyện, khách nhân cũng sắp đến đông đủ. Theo thanh âm người chủ trì hiện trường vang lên, đấu giá hội cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn tăng nhiệt.
– Tù binh của Đan Càn Cung ngươi, so sánh phức tạp, bình thường sẽ không chảy vào thị trường, càng sẽ không xuất hiện trên đấu giá hội. Bất quá, tựa hồ hiện tại khắp nơi đối với Đan Càn Cung các ngươi, đều phi thường coi trọng. Thậm chí muốn bắt mấy đệ tử Đan Càn Cung, đến ép hỏi đan phương Vạn Thọ Đan.
Vệ Hạnh Nhi giải thích nói:
– Lần đấu giá hội này, đấu giá nô lệ là trọng đầu hí. Bất quá, người của Đan Càn Cung, là chắc chắn sẽ không có. Hiện tại tất cả mọi người dựa vào người của Đan Càn Cung đến phát tài. Dù không hướng về phía Vạn Thọ Đan, cũng đều hi vọng từ cưỡng ép người Đan Càn Cung, đến dẫn ngươi hiện thân. Có lẽ ngươi cũng biết, bây giờ giá trị của ngươi cao bao nhiêu a?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
Nếu như những người này thật nghĩ như vậy, cái kia chỉ có thể nói bọn hắn quá ngây thơ rồi.
Nếu như bắt một đệ tử Đan Càn Cung, có thể buộc Giang Trần hắn hiện thân, vậy Giang Trần hắn là đầu óc hư mất. Toàn bộ Đan Càn Cung, mặc dù người Giang Trần để ý có không ít, nhưng có thể làm cho hắn không thể không hiện thân, sẽ không quá nhiều.