Như vậy Lý Kiến Thành hắn mới có thể vô tư lự.
Mà nếu như hai đại thiên tài của Khổng Tước thánh sơn thỏa hiệp, thậm chí xuất hiện cục diện một bên nghiêng về bên còn lại. Đối với thiếu chủ dưới trướng Tu La đại đế như hắn mà nói, tuyệt đối là tin tức bết bát nhất.
– Không được, nhất định không thể để cho bọn họ thỏa hiệp, hòa hợp, nếu như hai gia hỏa này hòa hợp với nhau, bọn chúng sẽ nhất định đồng tâm hiệp lực đối phó với ta.
Trong lòng Lý Kiến Thành sáng tỏ, biết rõ mình đang gặp phải loại cục diện thế nào.
Nhưng mà hắn cũng không vội tiếp tục ra tay, hiện tại nếu như hắn ra tay, tuyệt đối sẽ không đạt được kết quả mà hắn muốn. Nhất định phải nhẫn nhịn, nhất định phải đợi tới lúc cơ hội phù hợp mới xuất hiện.
Hai ngày sau, Thủy Như Thiên rốt cuộc cũng hoàn thành lĩnh ngộ.
Thủy Như Thiên với tư cách thiếu chủ nhất mạch của Niêm Hoa đại đế, kỳ thực ngộ tính và thiên phú đều không kém. Chỉ là hắn với tư cách là chân truyền của nhất mạch Niêm Hoa đại đế, không hề có chút kiếm đạo nào, cho nên ở phương diện kiếm đạo, khiến cho hắn bị chịu thiệt ít nhiều.
Nhưng mà dù vậy hắn vẫn nhanh hơn so với Diệp Phiêu Linh ở vị trí thứ tư.
Diệp Phiêu Linh tìm hiểu thành công, trước hai thời thần khi thời gian một tháng chấm dứt, cơ hồ có thể nói là dưới gánh nặng thời gian hoàn thành. Đọc t?uyệ? hay, t?uy cập ?gay || t?u?t?uy e?﹒v? ||
Chuyện này khiến cho hắn chật vật vượt qua cửa ải này.
Như vậy, dưới tấm Lưu Ly bia thứ sáu cũng chỉ còn lại một mình Cơ Tam công tử, bởi vì hắn và Giang Trần tới muộn hơn những người khác mười này, cho nên hắn còn có thời giang sung túc.
Nhìn thấy dưới tấm Lưu Ly bia thứ sáu chỉ còn lại một người.
Khóe miệng Diệp Phiêu Linh kia khẽ nhếch lên, cười nhạt nói:
– Cơ lão tam này không biết trời cao đất rộng, bằng vào đệ tử đại phiệt như hắn, vẫn muốn khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ sáu? Quá tự tin a.
Chu Diễn lại cau mày nói:
– Diệp Phiêu Linh, bản thân ngươi cũng không khá hơn gì, bản thân khó bảo toàn, còn có thời gian thanh thản nói tới người khác sao?
Diệp Phiêu Linh cười nhạt một tiếng:
– Ít nhất ta thành công tìm hiểu tấm Lưu Ly bia thứ sáu. Ta nghe nói cho dù là Khổng Tước đại đế năm đó bất quá cũng chỉ tìm hiểu tới tấm Lưu Ly bia thứ bảy mà thôi. Nói cách khác…
– Không cần nói cách khác, có gì ngươi cứ việc nói thẳng. Ngươi hẳn định nói, họ Diệp ngươi có tư chất có thể so sánh với Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó sao?
Chu Diễn cười lạnh không thôi.
Chu Diễn với tư cách chân truyền dòng chính của Khổng Tước đại đế, tự nhiên biết rõ năm đó tại sao Khổng Tước đại đế lại dừng lại trước tấm Lưu Ly bia thứ bảy.
Nói trắng ra cũng không phải là tư chất của Khổng Tước đại đế không đủ, mà năm đó Khổng Tước đại đế tuổi còn trẻ, không có chiến thắng được cảm xúc của mình, bị trúng phép khích tướng.
Chuyện này trước đó Khổng Tước đại đế không có nói qua với những đại đế khác. Thế nhưng với tư cách là đệ tử chân truyền, Chu Diễn lại biết rõ một ít chuyện bên trong.
Năm đó cùng thời với Khổng Tước đại đế cũng có rất nhiều thiên tài. Khi còn trẻ Khổng Tước đại đế cũng là người khinh xuất, lúc còn trẻ xông quan, giận dữ vì hồng nhan, trúng phép khích tướng. Bởi vì thần thức và mạch suy nghĩ không có chuẩn bị đầy đủ, dục tốc bất đạt, cuối cùng chỉ kém một điểm mới dừng lại trước tấm Lưu Ly bia thứ bảy.
Chuyện này mặc dù Khổng Tước đại đế không có nói rõ với Chu Diễn, thế nhưng mà từng khuyên bảo môn hạ đệ tử, ở trong Lưu Ly vương tháp, bất luận thời điểm nào cũng không nên mất đi lý trí, không nên bị tình cảm lấn áp.
Trong lòng Chu Diễn hiểu rõ, lại thông qua một ít lời nói của Khổng Tước đại đế mà suy đoán ra. Ngẫm lại nhân vật huy hoàng như Khổng Tước đại đế, lúc còn trẻ nhất định cũng có chút chuyện hoang đường.
Theo như tư chất của Khổng Tước đại đế, trùng kích tấm Lưu Ly bia thứ tám tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.
Thậm chí tư chất của Khổng Tước đại đế lúc còn trẻ, còn được người ta cho rằng có tư cách trùng kích tấm Lưu Ly bia thứ chín. Đáng tiếc, tất cả đã trở thành mây bay.
Tuy rằng sau đó Khổng Tước đại đế biết hổ thẹn, đứng lên từ vũng bùn, cuối cùng trở thành người mưu lược kiệt xuất, khống chế Lưu Ly vương thành ba ngàn năm. Thế nhưng chuyện này thủy chung vẫn là tiếc nuối trong lòng Khổng Tước đại đế.
Hắn tiếc nuối không phải là trúng phép khích tướng năm đó, mà là tiếc nuối mình không tiến sâu vào trong Lưu Ly vương tháp, không nắm chặt cơ hội trong Lưu Ly vương tháp. Không có thể tìm kiếm thêm cơ duyên trong Lưu Ly vương tháp.
Khổng Tước đại đế hiểu rõ, Lưu Ly vương tháp này vô cùng thần kỳ, ẩn chứa khả năng vô hạn.
Cho nên lần này hắn mới coi trọng như vậy, để Giang Trần đi tham dự thi đấu võ tháp, cần lập Giang Trần làm thiếu chủ, cần để cho Giang Trần tiến vào Lưu Ly vương tháp.
Là vì cái gì? Là đền bù tiếc nuối năm đó của hắn.
Chu Diễn là đệ tử chân truyền của Khổng Tước đại đế, đối với Khổng Tước đại đế có thể nói là kính như thần, cho nên đối với lời nói của Diệp Phiêu Linh hắn cảm thấy bị mạo phạm vô cùng lớn.
Diệp Phiêu Linh cười một tiếng quái dị:
– Chu Diễn, từ xưa sóng sau đè sóng trước, chẳng lẽ Khổng Tước đại đế lợi hại thì không cho phép hậu nhân siêu việt sao? Ngươi chưa từng nghe qua, giang sơn đổi, nhân tài xuất, định tiếp tục nắm giữ mấy ngàn năm sao?
Lời này vừa nói ra, Giang Trần nhịn không được cười rộ lên một tiếng, liếc nhìn Diệp Phiêu Linh, nói:
– Hay cho một câu giang sơn đổi, thiên tài xuất.
Diệp Phiêu Linh cau mày nói:
– Sao nào?
Giang Trần nhẹ nhàng cười:
– Không sao cả, ta rất tán thành những lời này, nhưng mà ngươi dùng những lời này dát vàng lên mặt mình, ta cảm thấy vô cùng nực cười.
– Có cái gì mà buồn cười?
Ngữ khí của Diệp Phiêu Linh bỗng nhiên lạnh lẽo:
– Ta tự dát vàng lên mặt mình? Hẳn ngươi cảm thấy trong Lưu Ly vương tháp này cũng chỉ có một thiên tài như ngươi hay sao?
Giang Trần cười nhạt nói:
– Có bao nhiêu thiên tài ta không rõ, nhưng mà những lời như ngươi cảm thấy Cơ Tam công tử không biết trời cao đất rộng, ta cảm thấy nên trả lại nguyên câu này cho ngươi.
Diệp Phiêu Linh cười ha hả nói:
– Trả lại cho ta? Sao nào? Hẳn ngươi chắc chắn Cơ lão tam này có thể tìm hiểu được tấm Lưu Ly bia thứ sáu sao?
Trong tiếng cười của hắn tràn ngập ý tứ quỷ dị, mang theo ý tứ trào phúng nồng đậm.
– Ngươi cảm thấy hắn không thể?
Giang Trần như cười như không nói.
– Đương nhiên là không thể.
Diệp Phiêu Linh cười lạnh:
– Không ít thiên tài bài danh top mười trong Thiếu chủ bảng, ngay cả bọn họ cũng không dám đơn giản khiêu chiến tấm Lưu LY bia thứ sáu này, Cơ lão tam hắn xếp thứ mấy chứ?
Chu Diễn nghe vậy cũng nhịn không được mà nói:
– Nếu như chuyện gì cũng đem bài danh trên Thiếu chủ bảng mà nói, vậy ngươi bài danh thứ tư, vì sao lại đứng dậy muộn hơn Chân sư huynh?
Lời này giống như một bàn tay lớn, trực tiếp vỗ vào mặt Diệp Phiêu Linh.