̀a đảo.
Cao Phó điện chủ thở dài nói:
– Vô Song đại đế lần này xuất hiện ở Đan Hỏa thành vốn rất là kỳ quặc. Căn cứ theo ta quan sát, Vô Song đại đế có lẽ có tâm sự, bằng không dùng tính cách khoan hậu của hắn từ xưa tới nay sẽ không nổi giận như vậy. Đương nhiên cũng có khả năng hắn thực sự thưởng thức Thiệu Uyên kia.
– Vậy tiểu đệ đi cầu hắn tha thứ, hắn muốn bồi thường cái gì Nam CUng gia tộc ta nhất định sẽ tiếp nhận.
Nam Cung Tuấn cũng không dám tỏ vẻ gì.
Một cường giả đại đế có quyền uy tuyệt đối, có ưu thế tuyệt đối.
Nam Cung Tuấn căn bản không nghĩ tới việc đối kháng với Vô Song đại đế, dù là Vô Song đại đế là tán tu, hắn cũng không dám nghĩ tới cách để chống lại đối phương.
Bởi vì hắn so với ai còn rõ ràng hơn, một đại đế có thể diệt cả gia tộc hắn.
– Bây giờ ngươi đi cầu Vô Song đại đế chỉ sợ sẽ khiến cho hắn càng thêm tức giận. Chuyện này nên chú ý vào trên người Thiệu Uyên tổng lôi chủ. Ngươi muốn đi xin lỗi, không bằng trước tiên nên cầu Thiệu Uyên tổng lôi chủ thông cảm. Dù sao hai lần xung đột, Thiệu Uyên tổng lôi chủ mới là người bị hại.
Cao Phó điện chủ vốn cũng có chút thành kiến nho nhỏ với Giang Trần, cảm thấy hắn là người trẻ tuổi, tính tính quá nóng, không có đem chuyện đè xuống, ngược lại còn náo loạn lớn hơn.
Nhưng mà hắn cũng biết việc này không thể trách được người ta, hơn nữa đứng ở góc độ Tịnh Phần điện quả thực cũng không nên đắc tội với người trẻ tuổi kia.
Không nói trước thái độ của Vô Song đại đế với hắn, nếu như người trẻ tuổi kia thực sự tới từ Vạn Uyên đảo, vậy thì tuyệt đối không phải là tồn tại mà Tịnh Phần điện có thể đắc tội.
Về phần Nam Cung gia tộc? Thực sự đắc tội với người Vạn Uyên đảo, chết như thế nào cũng không biết.
– Cao đại ca, đại ca nói là tiểu đệ đi tới bồi tội với người trẻ tuổi kia sao?
Nam Cung Tuấn có chút chần chờ. Thỉnh tội với Vô Song đại đế, Nam Cung Tuấn hắn không có bất kỳ áp lực nào.
Nhưng mà phải tới bồi tội với tiểu tử miệng còn hôi sữa, chuyện này có chút làm khó Nam Cung Tuấn hắn. Tốt xấu gì hắn cũng là nhân vật có danh dự, uy tín trong Đan Hỏa thành, là cường giả Hoàng cảnh cửu trọng. Phải cúi đầu trước mặt một người trẻ tuổi, quả thực làm khó hắn.
Nam Cung Tuấn có biểu lộ như vậy, ngữ khí của Cao Phó điện chủ cũng trở nên lãnh đạm:
– Nam CUng lão đệ, đây là chuyện của Nam Cung gia tộc ngươi, ta không thể quyết định thay ngươi. Biện pháp giải quyết hợp lý nhất ta đã cho ngươi đề nghị. Nếu như không chấp nhận, ta cũng không biết nên nói gì với ngươi.
Nam Cung Tuấn nghe ngữ khí của Cao Phó điện chủ trở nên lãnh đạm, hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh.
– Chuyện này…
Cao Phó điện chủ thản nhiên nói:
– Ta còn có việc, thứ lỗi không tiếp đón.
Thân thể Nam Cung Tuấn run rẩy, từ trong lời nói của Cao Phó điện chủ, Nam Cung Tuấn đã ngửi được mùi của cảm giác nguy cơ nồng đậm.
– Tộc trưởng, tình thế trước mắt, nên cúi đầu thì cúi đầu a.
Một tộc lão nhịn không được mà khuyên hắn.
– Chúng ta cũng không biết người trẻ tuổi kia có địa vị gì. Vô Song đại đế đã coi trọng hắn như vậy, nói không chừng địa vị của người trẻ tuổi kia còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta a.
– Lại nói, việc này vốn là Nam Cung Bình sai, xin lỗi cũng không là gì.
– Nếu như ngươi không chịu hạ thấp mình, thì để cho Nam Cung Bình bồi tội. Chúng ta ở bên cạnh bồi thêm mấy câu, mặt tươi cười, có khi có thể tranh thủ được sự cảm thông của người ta.
Những tộc lão này đều nhìn thấy thái độ của Cao Phó điện chủ, trong lòng đều sợ hãi không thôi. Bọn họ sống một bó lớn năm, tại sao lại không ngửi được cảm giác nguy cơ cơ chứ?
Từ thái độ của Cao Phó điện chủ bọn họ đã ngửi được mùi nguy hiểm.
Nam Cung Bình nghe nói hắn phải đi xin lỗi, lập tức kêu lớn:
– Không có khả năng bắt ta đi xin lỗi tiểu tử kia, trừ phi là các ngươi giết ta.
– Súc sinh, ngươi câm miệng lại cho t a.
Nam Cung Tuấn thực sự giận dữ tới mức phì phò, hung hăng bạt tai nhi tử mình một cái:
– Ngươi còn chê phiền toái mình gây ra còn chưa đủ lớn sao?
Mấy tộc lão cũng nhao nhao quát lớn:
– Nam Cung Bình, ngươi gây họa cho gia tộc, còn dám mạnh miệng?
– Nếu như ngươi không phải là nhi tử tộc trưởng, đã sớm bị gia pháp giết bảy tám lần rồi. Ngươi cho rằng là thiếu gia của Nam Cung gia tộc thì đã ngưu bức lắm sao? Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a.
– Đúng vậy, từ lời nói của Cao Phó điện chủ có thể nhìn ra, địa vị của người trẻ tuổi kia rất lớn. Ngươi đấu cùng người ta? Ngươi đấu được với người ta sao? Lửa giận của Vô Song đại đế ngươi chống đỡ được sao?
Những tộc lão này thực sự giận dữ. Cũng mặc kệ Nam Cung Bình là nhi tử của tộc trưởng Nam Cung Tuấn mà bắt đầu chửi ầm lên.
Mặt Nam Cung Tuấn tím tái, ngữ khí lạnh lẽo mang theo vài phần run rẩy nói:
– Súc sinh, nếu như ngươi lại mạnh miệng, lão tử chỉ có thể dùng gia pháp.
Cũng không phải Nam Cung Bình chưa thấy qua phụ thân tức giận, thế nhưng giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn, vặn vẹo của phụ thân, đột nhiên hắn cảm thấy sợ hãi.
Hắn có một loại cảm giác, nếu như chuyện lần này làm không xong, mình thực sự có khả năng bị phụ thân dùng một chưởng đánh chết.
Cho dù Nam Cung Bình coi trời bằng vung, thế nhưng lúc này cũng biến sắc, vẻ mặt hoảng sợ.
– Nói.
Nam Cung Tuấn giận dữ không thôi, nói:
– Rốt cuộc ngươi có phục hay không phục?
Nhìn qua bàn tay Nam Cung Tuấn đang giơ lên cao, Nam Cung Bình có một loại dự cảm, nếu như lần này hắn mà không nói, sau một khắc, không chừng mình sẽ trở thành một cỗ thi thể.
– Con… Con phục.
Nam Cung Bình hoảng sợ nói.
Cánh tay Nam Cung Tuấn nhẹ nhàng run rẩy, thở dài một tiếng, thân thể giống như thoáng cái già đi hàng trăm tuổi, lẩm bẩm nói:
– Súc sinh, mặt mũi Nam Cung gia tộc ta đều bị người làm mất hết. Đây là lần cuối cùng, nếu như qua cửa ải này, ngươi vẫn còn như vậy thì cho dù lão tử phế ngươi cũng tốt chán so với việc cho ngươi ra ngoài gây rắc rối.
– Thiệu lôi chủ, ngàn vạn sai lầm đều là do ta sai. Ta giáo huấn nhi tử không tốt. Hiện tại ta mang súc sinh này trói tới đây, ngươi muốn đánh cứ đnáh, muốn mắng cứ mắng. Cho dù chém giết hắn, Nam Cung nhất tộc ta cũng không nói hai lời.
Nam Cung Tuấn hạ thấp người, nói với Giang Trần.
Giang Trần nhìn thấy cảnh này, âm thầm cười lạnh. Nhưng mà hắn không thể không thừa nhận, hành động của Nam Cung Tuấn này thực sự không tệ. Vậy mà lại biết co được giãn được, so với nhi tử hắn còn mạnh hơn gấp ngàn lần.
Hắn lạnh nhạt nhìn Nam Cung Bình, Giang Trần lạnh nhạt nói:
– Ta chỉ hiếu kỳ, Nam Cung thiếu gia rốt cuộc là lấy lực lượng từ đâu mà cảm giác mình đã có tư cách bễ nghễ thiên hạ.
Trong mắt Nam Cung Bình hiện lên vẻ oán hận như độc xà, nhưng hắn rốt cuộc cũng không ngu xuẩn, nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân nhìn chằm chằm vào mình, hắn vội vàng ủ rũ cụp đầu nói:
– Thiệu lôi chủ, lần này là Nam Cung Bình ta có mắt không tròng, ta xin lỗi ngươi, xin ngươi ta thứ cho ta.