́c pháp tướng, một kích trí mạng. (2)
Đương nhiên, nhìn Diệu công tử này hiển nhiên còn chưa đạt tới loại cấp độ này, nếu không dùng tu vi Hoàng cảnh tam trọng của hắn, tuyệt đối có thể áp đảo loại cường giả cấp bậc như Không Vân lão nhân và Ngân Sa Khách.
Được Giang Trần nhắc nhở, Không Vân lão nhân lập tức lùi ra xa, hô:
– Ngân Sa lão đệ, chúng ta lược trận cho hắn a.
Ngân Sa Khách lại nói:
– Không Vân lão ca, tiểu tử này đã ma hóa, nếu như chúng ta sợ hãi không tiến lên, một mình hắn làm sao có thể hạ được tiểu tử này? Huống hồ thoạt nhìn chủ mưu của việc này chính là chủ nhân Thúy Hoa Hiên. Diệu công tử này bất quá chỉ là một kẻ bề dưới, ngay cả bề dưới cũng không được tính. Đợi chủ nhân Thúy Hoa hiên thực hiện thành công âm mưu, đến lúc đó chúng ta đừng mong giữ được mạng.
Ngân Sa Khách nhìn vấn đề xa hơn một chút, lúc nói chuyện với Không Vân lão nhân cũng vô cùng nghiêm túc.
– Không Vân lão ca, hiện tại đường đi ra ngoài đã bị phá hỏng. Hoặc là chúng ta giống như Kim Châm mỗ mỗ, lọt vào độc thủ. Hoặc là chỉ có thể chiến tới cùng, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Giang Trần thấy Diệu công tử còn chưa từ bỏ ý định, một lòng muốn công kích tới Không Vân lão nhân và Ngân Sa Khách, trong lòng tức giận không thôi.
Nguyên từ kim sơn được thúc dục tới cực hạn, nguyên từ chi lực cuồng bạo giống như nước sông biến thành màu vàng, không ngừng tuôn ra. Thủ quyết Giang Trần biến đổi, dẫn xuất ra hai đạo kim quang, bắn về phía Không Vân lão nhân và Ngân Sa Khách.
Hai người kia nhìn thấy hai đạo kia quang bỗng nhiên bắn về phía mình, trong lòng chấn động.
– Nhị vị, đừng lo lắng, ta cho các ngươi một vòng bảo hộ.
Không Vân lão nhân nghe vậy chần chờ, mà Ngân Sa Khách lại thản nhiên gật đầu:
– Được, đa tạ các hạ trượng nghĩa ra tay.
Kim quang trực tiếp cuốn tới người Ngân Sa Khách, tạo thành từng đường vân kỳ quái, không bao lâu sau hình thành một vòng phòng ngự giống như một cái áo giáp màu vàng.
Không Vân lão nhân thấy Ngân Sa Khách không có vấn đề gì, cũng không có chút do dự, tùy ý để kim quang kia bố trí một cái áo giáp phòng ngự lên trên người mình.
Giang Trần thi triển Nguyên Từ chi lực, tạo thành nguyên từ đạo giáp trên người hai người này.
Uy lực của đạo giáp này không hề tầm thường, tuy rằng so ra kém lực phòng ngự của Đế Lâm ngự giáp phù, nhưng ít ra cũng có trình độ bằng một phần ba của Đế Lâm ngự giáp phù.
Chịu một lần Ma vân huyết sát công kích tuyệt đối là đầy đủ.
Diệu công tử thấy thế giận tím mặt:
– Tiểu tử, ngươi xem vào việc của người khác đủ chưa vậy?
Giang Trần lạnh lùng cười:
– Yêu nghiệt ma tộc, sắp chết tới nơi còn chưa tỉnh ngộ?
Trong khi Giang Trần nói chuyện, thủ thế chúi xuống phía dưới, Nguyên từ kim sơn nguy nga đột nhiên ép xuống, miệng Giang Trần lẩm bẩm, đột nhiên có một đạo kim quang từ bên trong Nguyên từ kim sơn bắn ra.
Một cự nhân toàn thân vạm vỡ, giống như được đúc bằng đồng bằng sát, giống như là thiên thần hạ phàm phóng về phía Diệ công tử.
Kim Ấn quân chủ.
Giang Trần triệu hoán ra Kim Ấn quân chủ.
Kim ấn quân chủ vừa mới xuất hiện, ngửa mặt lên trời thét dài, hai tay cuồng dã không bị trói buộc, khiến cho người ta có cảm giác bạo tạc, lực lượng mười phần.
– Trấn áp hắn.
Giang Trần hạ lệnh.
Giữa Kim Ấn quân chủ và Giang Trần có hiệp nghị, đối với mệnh lệnh của Giang Trần tự nhiên là nói gì nghe nấy. Uy áp cường đại của Nguyên từ kim sơn không ngừng ép xuống, khiến cho không gian chung quanh Diệu công tử không ngừng áp súc lại.
Kim Ấn quân chủ không nói hai lời, giống như mũi tên bay thẳng về phía trước, hung hăng đánh ra một quyền về phía Diệu công tử.
Tốc độ của Diệu công tử tuy rằng tăng lên một mảng lớn, thế nhưng dưới một quyền nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ này thiếu chút nữa lại lấy mạng hắn.
Kim Ấn quân chủ đánh ra một quyền, hung tính đại phát, liên tục không ngừng ra quyền, khí thế cực kỳ hung mãnh, không ngừng ra quyền đánh về phía Diệu công tử.
Ma vân huyết sát của Diệu công tử trước mặt Kim Ấn quân chủ cơ hồ không có tác dụng, mặc kệ Ma vân huyết sát này tạo thành công kích hay là phòng ngự, ở dưới quyền thế mạnh mẽ không ai địch nổi của Kim Ấn quân chủ căn bản không phát huy ra bất kỳ ưu thế gì.
Công pháp Ma tộc tuy rằng mạnh, thế nhưng cũng không phải là vô địch, là vạn năng.
Ma Vân huyết sát này cường đại ở chỗ lực ăn mòn đáng sợ của nó. Lực thôn phệ huyết mạch cũng là chỗ đáng sợ nhất của Ma vân huyết sát.
Tu sĩ bình thường đối mặt với Ma Vân huyết sát này, trên phương diện tâm lý phải sợ hãi ba phần. Bởi vì phòng ngự thần thức của bọn họ nếu như không vững chắc, nhất định sẽ bị Ma vân huyết sát này ngay lập tức xâm lấn.
Thế nhưng mà Kim Ấn quân chủ căn bản không phải là tu sĩ nhân loại, cũng không tồn tại bất luận khái niệm huyết mạch bị ăn mòn gì cả.
Kim Ấn quân chủ là linh thể xen lẫn vào Nguyên từ kim sơn, bản thân không phải là huyết mạch nhân loại, thậm chí không được tính là sinh linh thuộc bất luận huyết mạch, chủng tộc nào.
Vạn vật tương sinh tương khắc, Nguyên từ kim sơn đối với Ma vân huyết sát tuy rằng không có lực lượng tương khắc, thế nhưng mà Ma vân huyết sát cũng không tương khắc được Kim ấn quân chủ.
Ngược lại, lực lượng của nguyên từ kim sơn, nguyên từ chi lực hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể kiềm chế, trói buộc Diệu công tử một chút. Mà Ma vân huyết sát ở trước mặt Nguyên từ kim sơn, căn bản không có bất kỳ ưu thế nào.
Như vậy tình cảnh của Diệu công tử hiện tại vô cùng nghẹn khuất, cơ hồ là hoàn toàn ở cục diện bị động, bị đánh liên tục.
Dưới công kích cuồng bạo của Kim Ấn quân chủ, Diệu công tử liên tiếp thi triển rất nhiều thủ đoạn, thế nhưng không có một công kích, thủ đoạn nào hữu dụng với Kim Ấn quân chủ chỉ biết điên cuồng công kích này.
Trong ánh mắt kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm của Không Vân lão nhân và Ngân Sa Khách, Diệu công tử giống như chó nhà có tang, bị Kim Ấn quân chủ đánh đập liên tục.
Loại phương thức chiến đấu nghẹn khuất này nhất định không thể kéo dài quá lâu. Miễn cưỡng chèo chống một lát, Diệu công tử quyết định bỏ cuộc giữa chừng.
Chỉ là dưới sự trấn áp của Nguyên Từ kim sơn, tốc độ của Diệu công tử căn bản không phát huy ra nổi. Mặc kệ hắn chạy thục mạng thế nào. Nguyên Từ kim sơn thủy chung vẫn áp chế hắn sít sao.
Mà Giang Trần lúc này lại giống như người xem náo nhiệt, thi thoảng lại thi triển chút thủ đoạn đánh lén, làm cho Diệu công tử đang chạy thục mạng cơ hồ thổ huyết.
– Tiểu tử, nếu như ngươi thực sự là hảo hán, thu pháp bảo này lại, chúng ta quyết đấu công bằng.
Loại yêu cầu ngây thơ này, tự nhiên Giang Trần không có khả năng đáp ứng.
Ngay cả Không Vân lão nhân và Ngân Sa Khách đều cảm thấy Diệu công tử này quả thực vô sỉ tới cực điểm. Ngươi đầu nhập vào Ma tộc, thi triển Ma cộc, cũng không phải đang dùng bảo vật hay sao?
Giang Trần cười lạnh một tiếng:
– Diệu công tử, ngươi bất quá chỉ là một tiểu lâu la trong Ma tộc, ta không rảnh lãng phí thời gian trên người ngươi. Đây là lần giãy dụa cuối cùng của ngươi, tỉnh lại đi thôi.