́ thức tỉnh. (1)
Phệ Kim thử vương đành phải kiên trì đi xuống điều tra. Cũng may nguyên lực thuộc tính thổ tuy rằng nồng đậm, thế nhưng bản thân nó cũng không có lực lượng quá mức cường đại.
Không bao lâu, Phệ Kim thử vương nhảy lên:
– Trần thiếu, thế giới dưới lòng đất này thậm chí còn có vài tầng. Phía dưới này còn có một tầng không gian. Ở đó thờ phụng một hạt châu, cơ hồ tất cả nguyên lực đều phát ra từ trong hạt châu kia.
– Ồ?
hai mắt Giang Trần sáng ngời:
– Đi xuống xem một chút đi.
Giang Trần không nói hai lời, trực tiếp đi cùng Phệ Kim thử vương xuống phía dưới.
Tầng không gian phía dưới này có tầng tầng lớp lớp cự thạch tạo thành một cây cột đá cực lớn. Giống như là cột trụ của thế giới dưới lòng đất này vậy. Mỗi một trụ cột đều tràn ngập vẻ thần kỳ.
Ở chính giữa cột đá này có một cự nhân bằng đá đứng sừng sững.
Cự nhân này không ngờ lại chỉ có một con mắt. Mà con mắt kia chính là khỏa hạt châu mà Phệ Kim thử vương vừa rồi mới nói qua.
Giang Trần từ xa nhìn lại, cự nhân pháp tướng kia có cảm giác uy nghiêm, khiến cho người ta có cảm giác tâm lý bị trùng kích mãnh liệt.
– Chính là khỏa hạt châu này hay sao?
Trong mắt Giang Trần toát lên vẻ sâu xa, điều tra bốn phía một chút, xác định những cự thạch này không hình thành công kích.
Lúc này Giang Trần mới thúc dục một cái dây leo của Băng Hỏa yêu liên, dây leo giống như xúc tu, cuốn về phía hạt châu kia.
Hạt châu này bị cuốn đi, lập tức tới trong tay Giang Trần.
Sau một khắc, cả thế giới dưới lòng đất này như bị rút sạch linh hồn, cơ hồ tất cả cột đá lập tức giống như tờ giấy, ầm ầm sụp đổ.
Giang Trần thầm kêu không ổn, lập tức nói với Phệ Kim thử vương:
– Lão kim, chúng ta đi.
Phệ Kim thử vương đối với chuyện sụp xuống này không sợ hãi một chút nào, ngược lại hắn còn từ tốn nói:
– Trần thiếu đừng hoảng hốt, cho dù trời sập xuống, có lão Kim ta ở đây, cũng có thể mang Trần thiếu đi ra ngoài.
Phệ Kim thử vương nguy hiểm gì cũng sợ, duy chỉ có không sợ mặt đất sụp xuống. Phệ Kim thử nhất tộc bọn họ ưu thế lớn nhất chính là đào động.
Dù vùi sâu hơn nữa, Phệ Kim thử nhất tộc tuyệt đối cũng có thể đào ra một lối thoát.
Nhưng mà Giang Trần cũng không dám lãnh đạm, xu thế sụp xuống này Giang Trần cũng không lo lắng. Nhưng mà thế giới dưới lòng đất này lại tràn ngập quỷ dị, mà lại là cứ điểm của Ma tộc. Vạn nhất đưa Ma Đế kia tới, vậy thì chuyện lớn rồi.
Giang Trần một hơi vọt lên trên, tầng bên trên cũng đang điên cuồng sụp xuống.
Bên phía Chiêu Thân vương không ngừng có người phát ra tiếng kêu thảm thiết. Những người này hiện tại hoàn toàn bị sương mù kia ăn mòn, không có một chút sức chống cự nào.
Cự thạch đáng sợ không ngừng nện xuống, không ngừng có người bị nện tới mức huyết nhục mơ hồ.
Nhìn thấy Giang Trần xông lên, những thứ này đều giống như nhìn thấy cứu tinh, nhao nhao kêu lên:
– Cứu mạng, cứu mạng, bằng hữu, cứu ta, ta nguyện ý dâng lên ba ngàn vạn linh thạch, chỉ cầu ngươi đưa ta ra ngoài.
– Các hạ, giữa chúng ta không có cừu hận sinh tử, cứu chúng ta, chúng ta nguyện ý trả thù lao.
Chiêu Thân vương hừ lạnh, hắn không muốn mở miệng cầu cứu. Huống chi hắn cũng biết là người này nhất định sẽ không cứu mình, dù sao vừa rồi hắn cũng hạ lệnh những người kia đuổi giết tiểu tử này.
Phần cừu oán này đã sớm kết, hiện tại còn trông cậy người ta tới cứu sao?
Trương lão thì kêu lớn:
– Bằng hữu, lão phu làm chủ, chỉ cần ngươi cứu chúng ta ra ngoài. Lão phu nguyện ý đại biểu hoàng thất đưa cho ngươi một ức linh thạch cảm tạ.
Một ức linh thạch đối với Xích Đỉnh trung vực mà nói tuyệt đối là khoản tài phú kếch xù. Thế nhưng mà cho dù kếch xù tới đâu, so với tính mạng mà nói, cũng chỉ là râu ria.
Chiêu Thân vương chẳng những không ủng hộ Trương lão tự chủ trương, thậm chí còn âm thầm trách cứ Trương lão, một ức cũng quá ít. Vì sao lại không báo ra hai ba ức?
Chiêu Thân vương không buông bỏ được mặt mũi mà cầu cứu, nhưng mà đối với chuyện những người khác cầu cứu hắn cũng không phản đối. Dù sao ở sâu trong lòng hắn, hắn cũng vẫn còn muốn cái mạng này.
Về phần tài phú, hoàng thất Yến gia của hắn sẽ không có tiền sao?
Giang Trần hừ lạnh một tiếng, trong những người này, người Giang Trần duy nhất có hảo cảm chính là Trương lão này, về phần những người khác, Giang Trần nào có lòng từ bi?
Hắn cười tủm tỉm đi qua, nói:
– Các ngươi không phải người ngưu bức trong Xích Đỉnh trung vực sao? Sao cũng sợ hãi vậy? Sao lúc này cũng rụt vòi như vậy?
Ngữ khí của Giang Trần tràn ngập trào phúng.
Trương lão nhịn không được mà nói:
– Bằng hữu, lúc này cũng không phải lúc tranh giành khí phách. Cũng là chúng ta không đúng, trên cơ sở một ức, hoàng thất lại nguyện ý trả thêm cho ngươi một ức. Coi như là chúng ta bồi thường.
Chiêu Thân vương nhịn không được mà có chút khen Trương lão cơ trí, chỉ tiếc Giang Trần lại thờ ơ:
– Một ức cũng tốt, hai ức cũng vậy. Hôm nay các ngươi chỉ có một kết cục, đó là chết.
Giang Trần không nói hai lời, liên tục đánh ra Bạo tinh chỉ, mỗi khi ngón tay xuất động, giống như cây kim đâm vào khí cầu. Mỗi một ngón tay đi qua thì có một cái mạng được hái đi.
Giang Trần ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không có một chút lưu tình nào. Mỗi một ngón tay xuất ra, đối phương trực tiếp hóa thành hư vô, ngay cả tro bụi cũng không còn.
Đây cũng là địa phương đáng sợ nhất của Bạo Tinh chỉ, một khi bị Bạo Tinh chỉ đánh trúng, sẽ giống như sao băng vỡ nát, toàn bộ hóa thành hư vô.
Nhìn thấy Giang Trần ra tay, trong chớp mắt tiêu diệt hơn phân nửa người.
Trương lão cũng trợn mắt há hốc mồm:
– Ngươi… Ngươi chẳng lẽ cũng đầu nhập vào Ma tộc hay sao?
Giang Trần lạnh nhạt cười:
– Trương lão, ta là người ngươi dẫn tới, vừa rồi Chiêu thân vương hạ lệnh động thủ với ta, ngươi tốt xấu gì cũng khuyên can môt jchust. Ta có thể phá lệ tha cho ngươi cái mạng, nhưng những người khác đều phải chết.
Giang Trần vừa nói xong, tay liên tục không ngừng đâm về phía trước, trong nháy mắt những cường giả của Xích Đỉnh trung vực đã bị Giang Trần diệt chỉ còn lại có mấy người.
Chiêu Thân vương thấy Giang Trần giết người như giết gà, trong mắt hoàn toàn không có nửa điểm không đành lòng, hắn cũng biết ngày hôm nay mình sẽ không thoát.
– Tiểu tử, Xích Đỉnh trung vực sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Câu nói trước khi chết là câu nói yếu nhất, không có lực lượng nhất.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
– Ngươi yên tâm, Xích Đỉnh trung vực có bao nhiêu tính bấy nhiêu. Ta cũng không bỏ qua cho bọn chúng. Tuy rằng ta không đối phó với nữ nhân các ngươi như Thúy Hoa hiên chủ, thế nhưng chỉ cần là cường giả Xích Đỉnh trung vực, một ngày nào đó ta sẽ tiễn từng người một ra đi.
– Ngươi…
Chiêu Thân vương triệt để ngây ngốc. Hắn không biết tiểu tử này là ai, tại sao lại có oán niệm lớn như vậy với Xích Đỉnh trung vực.
Giang Trần trực tiếp tiệu hồi ra Phệ Kim thử vương, nói:
– Lão kim, ngươi mang Trương lão đi trước.
Phệ Kim thử vương không nói hai lời, trực tiếp mang theo Trương lão rời khỏi.