́i bi chi cảnh. (2)
Lúc trước Nhân tộc thủ hộ phiến thổ địa này, trong cuộc chiến phong ma bố trí Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần đại trận, là vì muốn một lần đem Ma tộc triệt để phong ấn trong trận pháp này.
Đáng tiếc là Ma tộc quá mức giảo hoạt, vậy mà lại phái khôi lỗi xuất chiến, trở thành kẻ chết thay trong trận pháp kia.
Một khi có thể trùng kiến trận pháp này mà nói, tuyệt đối có thể coi là một rãnh trời ngăn cản Ma tộc.
Chỉ cần trận pháp này được trùng kiến. Ma tộc cũng sẽ bị ngăn lại phía bên kia của cương vực nhân loại, bọn chúng nhất định sẽ phải đi đường vòng, đi qua khu vực khác.
Mà phương hướng khác của địa phương phong ma kia, cũng không phải là địa bàn của cương vực nhân loại. Cũng không tới phiên cương vực nhân loại quan tâm.
Cho dù bọn họ muốn đi đường vòng trở lại cương vực nhân loại, ít nhất cũng phải trải qua thiên tân vạn khổ, hiển nhiên không có lợi.
Thần Uyên đại lục diện tích bao la, chủng tộc vô số. Bọn chúng muốn từ hướng khác rời khỏi địa phương phong ma, nhất định sẽ tiến vào địa bàn của chủng tộc khác.
Dù cuối cùng cương vực nhân loại cũng phải hứng chịu ma kiếp, thế nhưng ít nhất còn có thời gian quá độ.
Cho nên theo lời nói của Vô Song đại đế, Giang Trần cũng thu được một ít linh cảm.
Nhưng mà thời kỳ hiện tại hiển nhiên không phải là thời cơ tốt diệt Ma tộc. Hiện tại sĩ khí Lưu Ly vương thành đã yếu ớt như vậy, lại nói chuyện Ma tộc càng khiến cho tâm tình mọi người càng thêm không xong.
Giang Trần lập tức đổi chủ đề, cười nói:
– Khu vực biên giới này cũng xa chúng ta, chúng ta lại nói trở lại chuyện đại hội tán tu đi. Mọi người cảm thấy có ba điều có lợi này, đại hội tán tu có thể tổ chức hay không?
– Có thể, tuyệt đối có thể.
Vô Song đại đế là người thứ nhất lên tiếng:
– Ba điều tốt này bất luận một điều gì đều có thể hấp dẫn rất nhiều tán tu tới đây. Ba điều lợi tụ tập lại một chỗ, nhất định sẽ có vô số cường giả tán tu chạy tới. Nhưng mà Mạch mỗ vẫn nên nhắc nhở một câu. Rất nhiều tán tu tụ tập lại, cũng có ảnh hưởng mặt trái nhất định. Nhất định phải cực kỳ ước thúc, ổn định trật tự thật tốt, bằng không sẽ dễ dàng sinh loạn.
Giang Trần gật đầu:
– Vấn đề này cần các vị đại đế xuất lực. Thủ hạ thuộc nhất mạch của các vị đại đế đều có tinh anh, đến lúc đó việc duy trì trật tự cần các mạch cùng nhau xuất lực.
– Điều này là đương nhiên, chúng ta tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó.
– Đúng vậy, tự nhiên phải xuất lực rồi.
Đối với việc đại hội tán tu, mọi người cẩn thận ngẫm lại, vẫn cảm thấy lợi nhiều hơn hại. Cục diện của Lưu Ly vương thành hiện tại quả thực cũng nên làm một ít chuyện lớn. Để cho người bên ngoài biết rõ, Lưu Ly vương thành cũng phải không gượng dậy nổi.
Mọi người cũng muốn nhìn một chút. Rốt cuộc Chân thiếu chủ này có thể mang tới kinh hỉ gì cho Lưu Ly vương thành.
Giang Trần nhìn về phía các lộ chư hầu:
– Chư hầu các ngươi cũng nên xuất ra một ít lực. về phần lãnh địa của mình cũng nên cẩn thận đề phòng, đừng để cho kẻ khác tới quấy rối. Những nghịch đảng đi theo Tu La đại đế kia, địa bàn của bọn chúng, chúng ta cuunxg nên thương nghị, là phái người tiếp quản, hay là để cho người thế lực khác quản lý. Phải quyết định trong vòng mấy ngày tới.
– Nói ngắn gọn, đầu tiên chúng ta phải tạo ra một Lưu Ly vương thành vững chắc như thép.
– Đúng vậy, chỉ cần trong nội bộ Lưu Ly vương thành không loạn, người khác muốn đục nước béo cò, cũng không có khả năng.
– Nhất là ngời Đan Hỏa thành, nhất định phải đề phòng thật chặt. Tâm tư của Đan Hỏa thành với Lưu Ly vương thành ta không chết, phải canh phòng nghiêm ngặt.
– Đan Hỏa thành…
Trong mắt Giang Trần hiện lên sát cơ:
– có một ngày nhất định ba chữ Đan Hỏa thành này sẽ phải xóa tên trên cương vực nhân loại.
Mâu thuẫn của Giang Trần và Đan Hỏa thành đã trở nên không thể hòa giải. Từ sau trận chiến Vạn Thọ đan, Giang Trần đã biết rõ, giữa hắn và Đan Hỏa thành nhất định là không đội trời chung.
Lần này Khổng Tước đại đế mất tích, Giang Trần có trực giác mãnh liệt, Đan Cực đại đế kia nhất định là người tham dự bên trong. Nếu không, nếu có Khổng Tước đại đế tọa trấn, Đan Cực đại đế kia nhất định sẽ không dám làm càn như vậy, đến Lưu Ly vương thành giương oai.
Nói cho cùng vẫn là Tu La đại đế ăn cây táo rào cây sung, dẫn sói vào nhà.
Nhiều loại công việc, Giang Trần phân phó từng việc một, đều có người phía dưới đi phụ trách, phương diện nhân thủ cũng không quá mức khó coi.
Giang Trần cũng lo lắng, cho nên âm thầm đem tất cả Phệ Kim thử nhất tộc phái ra, điều tra bốn phía Lưu Ly vương thành.
Chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay thì hắn lập tức có thể biết được đầu tiên.
Phệ Kim thử nhất tộc tử tôn vô số, hoàn toàn có thể bố trí một phòng tuyến tuần tra hoàn mỹ trong phạm vi ngàn dặm chung quanh Lưu Ly vương thành.
Tin tức Lưu Ly vương thành muốn tổ chức đại hội tán tu nhanh chóng truyền ra.
Lần đại hội tán tu này còn có một cái tên vô cùng khí phách – Long Hổ Phong Vân hội.
Nghe nói đây là cái tên mà Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn tự mình đặt ra. Theo như ý của Chân thiếu chủ nói, bên trong tán tu tàng long ngọa hổ, đáng tiếc đều làm theo ý mình.
Lần Long Hổ Phong Vân hội này là muốn để cho những “long hổ” chính thức trong giới tán tu lộ diện ra, để cho người trong thiên hạ biết rõ.
Mà cùng lúc đó, Vô Song đại đế của giới tán tu, một trong những người đứng đầu của giới tán tu cũng phát ra lệnh triệu tập giang hồ, hiệu triệu những tán tu từ trước tới nay có giao tình với hắn tham dự Long Hổ Phong Vân hội.
Vô Song đại đế còn cam đoan, lần Long Hổ Phong Vân hội này sẽ có kinh hỉ lớn.
Các loại tin đồn không ngừng truyền tới, không tới mấy ngày đã truyền khắp toàn bộ cương vực nhân loại. Ngay cả Đan Hỏa thành phía bắc cương vực nhân loại và Tà Nguyệt Thượng vực cũng biết được tin tức này.
Sơn môn Nguyệt Thần giáo ở trong Tà Nguyệt Thượng vực, mấy cao tầng của Nguyệt Thần giáo cũng tề tụ lại một đường. Kể cả ba giáo chủ, còn có vài thánh nữ đều có mặt.
Trong tay Đại giáo chủ có một phong mật thư, xem một lát, hai hàng lông mày khẽ cau lại, trầm tư một lát mới đưa mật thư kia cho hai giáo chủ bên cạnh hắn.
Hai giáo chủ này tính tình cố chếp, chính là lão sư của Thanh Tuyền thánh nữ, cũng là độc thủ chia rẽ Giang Thụ Phong và Từ Mộng.
Nàng tiếp nhận phong mật thư này, biểu lộ trên mặt thoáng chốc trở nên không mấy vui vẻ:
– Lấy lòng mọi người, ý nghĩ viển vông.
Nói xong trên mặt nàng hiện lên vẻ khinh miệt, ném phong mật thư này cho tam giáo chủ.
Tính cách của tam giáo chủ dịu dàng, cũng là người nhu hòa nhất trong ba đại giáo chủ. Sau khi nhìn qua mật thư, biểu lộ trên mặt tam giáo chủ có chút kinh ngạc:
– Không thể tưởng tượng được Lưu Ly vương thành lại xảy ra chuyện lớn bực này. Nhị vị tỷ tỷ, đây chính là đại sự a.
Nghe thấy bốn chữ Lưu Ly vương thành này, Thanh Tuyền thánh nữ vốn thờ ơ, trong lòng khẽ động, trước kia nàng đối với Lưu Ly vương thành cũng không có cảm giác gì.