Thương Hải Đại Đế như nhặt được đại xá, liên tục gật đầu:
– Là như thế này…
Hắn mở ra câu chuyện, đem tất cả tin tức hắn biết, triệt để nói ra.
Sau khi nghe xong, Bàn Long Đại Đế càng nổi trận lôi đình:
– Tên vương bát đản Tu La này, uổng phí năm đó Khổng Tước bệ hạ dẫn dắt hắn, hắn chiếm lấy vị trí không làm cống hiến thì cũng thôi, vậy mà cấu kết kẻ thù bên ngoài, đối phó Khổng Tước bệ hạ, quả nhiên là bạch nhãn lang.
Tịch Diệt Đại Đế cũng thở dài:
– Mặt hàng bực này, may mắn lúc trước Lưu Ly Vương Thành không có rơi vào trong tay hắn, nếu không cơ nghiệp của Lưu Ly Vương Thành truyền thừa từ Thượng Cổ đến nay, sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Niêm Hoa Đại Đế cùng Trấn Nhạc Đại Đế nhìn nhau, trong mắt cũng hiện lên ý may mắn nồng đậm. Lần kia bọn hắn là ủng hộ Tu La Đại Đế tổ chức Chư hầu đại hội.
Nói trắng ra, là lúc ấy bọn hắn ở trên tâm lý cũng tán thành Tu La Đại Đế.
Hiện tại ngẫm lại, bọn hắn đều cảm thấy có chút lòng còn sợ hãi. Nếu như lần Chư hầu đại hội kia, không phải Chân thiếu chủ đại phát thần uy, thắng ván bài mười ba cục, chỉ sợ Lưu Ly Vương Thành đã rơi vào trong tay Tu La Đại Đế.
Mà người ủng hộ sau lưng Tu La Đại Đế, dĩ nhiên là Đan Hỏa Thành.
Nói cách khác, Lưu Ly Vương Thành thiếu chút nữa thành thế lực bị Đan Hỏa Thành điều khiển sau lưng. Nếu như tình thế đi đến một bước kia, bọn hắn đều là tội nhân thiên cổ của Lưu Ly Vương Thành a.
– Đan Hỏa Thành…
Bàn Long Đại Đế nghiến răng nghiến lợi.
– Đan Hỏa Thành này khinh người quá đáng. Thiếu chủ, tuy Tu La Đại Đế chết rồi, nhưng mà thù này không thể bỏ qua như vậy. Đầu sỏ gây nên, là Đan Hỏa Thành, là Đan Cực Đại Đế. Tu La chỉ bất quá là một tay sai mà thôi
– Đúng vậy, Khổng Tước bệ hạ sống chết không rõ, khoản sổ sách này, nhất định phải để bọn hắn nợ máu trả bằng máu.
Tình cảm quần chúng phẫn nộ.
Trước kia tin đồn về Khổng Tước Đại Đế, không có trải qua chứng minh là đúng, tuy mọi người lo lắng, nhưng còn không đến mức quá náo tâm. Hiện tại đã biết chân tướng, cả đám tự nhiên là giận tím mặt.
Gần đây Lưu Ly Vương Thành cùng Đan Hỏa Thành bình khởi bình tọa, vậy mà khẩu vị của Đan Cực Đại Đế lớn như vậy, lại ra tay với Khổng Tước Đại Đế, mưu toan điều khiển Lưu Ly Vương Thành
Đây là những Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành vô luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận.
Mặc dù là Niêm Hoa Đại Đế không tranh quyền thế, cũng tức giận không vui:
– Chân thiếu chủ, lão hủ hổ thẹn, lúc trước bị ma quỷ ám ảnh, thiếu chút nữa bị tên khốn Tu La kia lừa gạt. Hôm nay thế cục của Lưu Ly Vương Thành, nếu không có Chân thiếu chủ gánh lấy, chỉ sợ chúng ta bị người bán đi, còn giúp người ta đếm tiền, sau đêm nay, Niêm Hoa nhất mạch ta, toàn lực ủng hộ Chân thiếu chủ, tôn Chân thiếu chủ là Lưu Ly Vương Thành chi chủ, tuyệt không hai lời.
– Trấn Nhạc nhất mạch ta, cũng là như thế. Về sau phàm là đại sự có lợi cho Lưu Ly Vương Thành, Trấn Nhạc nhất mạch ta tuyệt không ra sức khước từ, lập trường kiên định ủng hộ Chân thiếu chủ. Ai gây khó dễ cho Chân thiếu chủ, là gây khó dễ cho chúng ta.
– Ủng hộ Chân thiếu chủ.
Mọi người khác cũng nhao nhao mở miệng tỏ thái độ.
Thương Hải Đại Đế đỏ bừng cả khuôn mặt:
– Chân thiếu chủ, ta là mang tội chi thân, cũng không có tư cách gì tỏ trung thành. Bất quá Thương Hải ta thề, từ nay về sau, nếu như làm nửa chuyện xin lỗi Lưu Ly Vương Thành, để ta bị thiên lôi đánh xuống, tử tôn đời đời thế thế làm nô bộc, vĩnh viễn thoát thân không được.
Thương Hải Đại Đế đem tư thái bày vô cùng thấp, hắn càng như vậy, mọi người thù hận hắn cũng chậm rãi giảm đi một ít.
Cuối cùng, đây cũng là một Đại Đế. Hiện tại giết hắn, là thống khoái nhất thời.
Lưu lại, có lẽ còn có thể vì Lưu Ly Vương Thành làm chút cống hiến.
Chân thiếu chủ ý định lưu lại hắn, nhất định có dụng ý của Chân thiếu chủ.
– Thương Hải, ngươi có thể minh bạch tình cảnh của mình, cái này rất tốt. Thương Hải đạo tràng của ngươi, còn giữ lại cho ngươi. Đại Đế vị, cũng giữ lại cho ngươi. Bất quá bài danh Đại Đế, ngươi nhất định là một cái cuối cùng rồi. Bổn thiếu chủ không thích nghe ngươi tỏ thái độ, chỉ nhìn hành động thực tế của ngươi. Nếu ngươi thật có tâm chuộc tội, tiếp đến Lưu Ly Vương Thành có rất nhiều địa phương cần người, ngươi có thể dùng hành động thực tế chứng minh.
Giang Trần cũng không có quá độ đả kích Thương Hải Đại Đế.
Thương Hải Đại Đế nghe vậy đại hỉ:
– Tốt, ta nhất định dùng hành động thực tế hướng chư vị đồng đạo cho thấy thái độ của ta, nếu như lại để cho mọi người thất vọng, mọi người cứ đến thóa mạ ta.
Sau khi Tịch Diệt Đại Đế cùng Bàn Long Đại Đế tỉnh táo lại, cũng âm thầm minh bạch dụng ý của Giang Trần. Hiện tại căn cơ của Khổng Tước Thánh Sơn còn không có hoàn toàn vững chắc, thả Thương Hải Đại Đế này một lần, tương đương với nhiều một tâm phúc khăng khăng một mực. Chỉ cần Thương Hải Đại Đế này hơi có chút đầu óc, chắc chắn đối với Chân thiếu chủ sẽ cảm động đến rơi nước mắt. . Đam Mỹ Trọng Sinh
– Tốt rồi, lại cùng mọi người giới thiệu nhị vị đồng đạo.
Giang Trần mỉm cười, chỉ vào Hòe Sơn Nhị Tiêu:
– Hai vị này, là Đế cảnh cường giả của tán tu giới, tên Hòe Sơn Nhị Tiêu, đoán chừng chư vị cũng nghe qua tên tuổi của bọn hắn?
Hòe Sơn Nhị Tiêu?
Cái này ở tán tu giới cũng coi như là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh rồi.
– Chớ không phải là Hòe Sơn Nhị Tiêu năm đó tung hoành Đông Bắc bốn vực, quét ngang bảy tám thế lực lớn của địa phương chứ?
– Tiêu Vân Tiêu Phong huynh đệ?
Hòe Sơn Nhị Tiêu thấy những cường giả Đại Đế kia vậy mà đều nghe qua tên tuổi của mình, trong nội tâm cũng có chút ít hưng phấn, cuối cùng là tán tu, tuy thực lực không kém cường giả Đế cảnh của thế lực lớn, thế nhưng mà ở trước mặt cường giả Đế cảnh của thế lực lớn, có đôi khi bọn hắn sẽ khuyết thiếu một ít tự tin cùng lực lượng. Thậm chí sẽ có một ít tự ti.
– Đúng là hai người bọn họ.
Giang Trần cười nói.
– Hai huynh đệ này cùng Khổng Tước Thánh Sơn ta không đánh nhau thì không quen biết, đã tuyên bố gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn ta, làm Khổng Tước Thánh Sơn khách khanh Thái Thượng trưởng lão.
Hòe Sơn Nhị Tiêu là người thông minh, nếu như đã đầu phục Khổng Tước Thánh Sơn, thề độc cũng đã thề qua, bọn hắn tự nhiên sẽ không lại đổi ý.
– Bái kiến chư vị Đại Đế.
– Nghe qua Khổng Tước Thánh Sơn nhân tài đông đúc, Đại Đế tụ tập, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hòe Sơn Nhị Tiêu này, cũng là người hiểu thế sự, rất nhanh liền cùng những Đại Đế kia đánh thành một mảnh, khách khí hàn huyên, trình độ quen thuộc cực nhanh, để cho Giang Trần cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Bàn Long Đại Đế cùng Tịch Diệt Đại Đế, đối với Giang Trần càng bội phục không thôi. Kỳ thật bọn hắn đối với Giang Trần tổ chức tán tu đại hội có chút khó hiểu, thậm chí là nhìn không tốt.