Không khoa trương mà nói, một đầu Chân Long, có thể làm cho thực lực của Thiên Long Phái bọn hắn đột nhiên tăng mạnh, một lần hành động bao trùm tất cả Nhất phẩm tông môn, thậm chí có khả năng sóng vai cùng Lưu Ly Vương Thành.
Long Huyết tu sĩ, đây là sự tình Thiên Long Phái tự ngạo nhất. Mà Chân Long, không thể nghi ngờ có thể làm cho phần tự ngạo của bọn hắn rạng rỡ hơn không ít.
Giang Trần cười nhạt nói:
– Việc này không có thương lượng, Bá Tương Đại Đế không cần nhắc lại.
– Chân thiếu chủ, đừng quyết đoán như vậy. Thiên Long Phái chúng ta có rất nhiều bí pháp, có thể kích thích Chân Long huyết mạch, để cho tu vi của Chân Long kia đạt được tăng lên tốt nhất. Điểm này, là ngươi không cách nào cho. Ngươi có thể cân nhắc thoáng một phát, chúng ta cộng đồng có được đầu Chân Long này? Như vậy cũng có thể chung thắng không phải sao?
Long Bá Tương hướng dẫn từng bước.
– Bá Tương Đại Đế, Bổn thiếu chủ còn có chút sự tình, xin lỗi không tiếp được.
Giang Trần chẳng muốn dây dưa vấn đề này, bán đứng Long Tiểu Huyền, hắn căn bản không có suy nghĩ qua.
Quan hệ giữa Long Tiểu Huyền và hắn, tựa như huynh đệ nhà mình, căn bản không tồn tại chuyển nhượng hoặc cộng hưởng. Trừ khi Giang Trần điên rồi, nếu không hắn quả quyết sẽ không bán đứng Long Tiểu Huyền.
Long Bá Tương bị Giang Trần cự tuyệt, trong lòng có chút ảo não. Xa xa nhìn qua bóng lưng Giang Trần ly khai, Long Bá Tương cực kỳ căm tức, trong nội tâm ác niệm nảy sinh:
– Tiểu tử này, ỷ có vài phần bổn sự, lại không nể tình như thế. Lưu Ly Vương Thành không có Khổng Tước Đại Đế, tiểu tử này thật cho rằng chút bổn sự ấy của hắn, có thể nâng Lưu Ly Vương Thành lên sao? Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?
Long Bá Tương cũng chưa từ bỏ ý định, Thiên Long Phái cũng sẽ không hết hy vọng.
Một đầu Chân Long, đối với Thiên Long Phái ý nghĩa vô cùng trọng yếu. Dù Thiên Long Phái trả một cái giá cực lớn, cũng nhất định phải thu đầu Chân Long này tới tay.
Đây là mấu chốt để Thiên Long Phái xưng bá Thượng Bát Vực.
Có một đầu Chân Long, đợi một thời gian, Thiên Long Phái tuyệt đối có thể quét ngang Thượng Bát Vực, để cho tất cả thế lực cúi đầu xưng thần.
– Còn tưởng rằng tiểu tử này sẽ thề thốt phủ nhận. Không nghĩ tới hắn vậy mà thống khoái thừa nhận như vậy. Thừa nhận là tốt rồi, chỉ cần là thực, Thiên Long Phái ta tổng có cơ hội thu tới tay.
Trong nội tâm Long Bá Tương hung dữ nghĩ, đã bắt đầu suy nghĩ các loại đối sách.
Giang Trần quả quyết cự tuyệt yêu cầu vô lễ của Thiên Long Phái Long Bá Tương.
– Thiếu chủ, phải lưu tâm Thiên Long Phái.
Nói lời này, vậy mà không phải Vô Song Đại Đế, mà là Hòe Sơn Nhị Tiêu lão Đại Tiêu Vân.
Hai huynh đệ Tiêu Vân cùng Tiêu Phong, hiện tại đã thành tâm phúc đáng tin của Giang Trần, thiếp thân bảo hộ ở bên người Giang Trần. Hiển nhiên, bọn hắn đã bị thủ đoạn của Giang Trần chinh phục.
Tiêu Vân thấp giọng tiếp tục nói:
– Huynh đệ chúng ta hai người hành tẩu giang hồ, đã từng quen biết rất nhiều tông môn thế lực, đối với Thiên Long phái này có chút hiểu rõ. Thiên Long Phái làm việc luôn là không đạt mục đích thề không bỏ qua. Bình thường bọn hắn làm việc, có lẽ sẽ không trương dương giống Cửu Dương Thiên Tông, thế nhưng mà một khi bọn hắn có mục đích gì, chơi liều so với Cửu Dương Thiên Tông càng mạnh hơn nữa. Thượng Bát Vực bát đại Nhất phẩm tông môn, Thiên Long phái này là khó chơi nhất.
Tiêu Phong cũng gật đầu:
– Hoàn toàn chính xác, không thể xem thường Thiên Long Phái.
Giang Trần đối với Thiên Long Phái hiểu rõ không nhiều lắm, nhưng mà Giang Trần hiểu được xem người, hắn nhìn Long Bá Tương, đã biết rõ đây là một người không dễ đối phó.
Bất quá, Giang Trần không có khả năng chuyển nhượng Long Tiểu Huyền cho Long Bá Tương.
Đây là nguyên tắc vấn đề.
Lưu Ly Vương Thành hiện tại, Giang Trần đã là nhân vật trọng yếu tuyệt đối. Khổng Tước vệ tự mình mở đường, các lộ Đại Đế như gần như xa, kỳ thật đều là đang âm thầm bảo hộ lấy Giang Trần.
Không bao lâu, nhóm người Giang Trần đã về tới Khổng Tước Thánh Sơn.
Bên Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ phủ, Hoàng Nhi mang theo đám tâm phúc của Giang Trần, sớm nghênh đón ở cửa ra vào.
Giang Trần cũng rất cẩn thận, đại hội tán tu này, khó tránh khỏi ngoài ý muốn, hắn không có đưa tất cả mọi người đến hiện trường. Ngoại trừ Vô Song Đại Đế, Hòe Sơn Nhị Tiêu, Canh gia huynh đệ, còn có Tứ đại Hoàng giả loại cường giả tu vi cường đại ra, Giang Trần chỉ dẫn theo bọn người Bộ Đan Vương, Lữ Phong Đan Vương cùng Lâm Yến Vũ.
Những người khác đại đa số vẫn ở lại Thiếu chủ phủ.
Tán tu Đàm Chí kia, đi ở đằng sau đám người, đi theo Mạch Vô Song, lúc vào cửa Thiếu chủ phủ, nhìn về phía trên cuối cùng là có chút câu thúc.
Mạch Vô Song cười ha ha nói:
– Đừng lo lắng, này đều là người một nhà. Thiếu chủ đã đáp ứng thu lưu ngươi, còn mang ngươi về Thiếu chủ phủ, thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
Đàm Chí gật gật đầu, hắn vốn giữ bản phận, ánh mắt không dám nhìn loạn bốn phía. Nghe Mạch Vô Song an ủi như vậy, trong nội tâm Đàm Chí hơi yên ổn thoáng một phát, cũng tò mò đánh giá Thiếu chủ phủ này.
Ánh mắt đảo qua một vòng, dừng lại trong đám người nghênh đón.
Trong lúc đó, ánh mắt Đàm Chí bắn ra một sắc thái khó có thể tin. Gắt gao nhìn chằm chằm vào đám người, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
– Làm sao vậy?
Thần thức của Vô Song Đại Đế cường đại, phát giác được Đàm Chí dị thường.
Bả vai Đàm Chí có chút run lên, than nhẹ một tiếng:
– Khả năng ta hoa mắt.
Vô Song Đại Đế cười ha ha nói, cũng lơ đễnh:
– Người trong Thiếu chủ phủ, đến từ ngũ hồ tứ hải, có khi là người quen của ngươi cũng nói không chừng. Đi thôi.
Đàm Chí liền vội vàng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Vô Song Đại Đế. Nhưng mà ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về đám người nghênh đón, tựa hồ chỗ đó có cái gì để hắn chú ý.
– Câu Ngọc, ngươi phụ trách an bài thoáng một phát. Vị bằng hữu tán tu này gọi Đàm Chí. Về sau là người của Khổng Tước Thánh Sơn chúng ta. Ngươi an bài thích đáng thoáng một phát, để hắn và Vô Song Đại Đế ở gần chút ít, để cho Vô Song Đại Đế mang theo hắn, quen thuộc tình huống.
Giang Trần phân phó xuống dưới.
Câu Ngọc gật gật đầu, nhìn thoáng qua Đàm Chí, cũng không có bày giá đỡ gì.
– Sư huynh, đại hội tán tu lần này, nhất định là phi thường náo nhiệt a? Thật sự rất muốn đi xuống xem một chút.
Một tiểu đạo sĩ khuôn mặt thanh tú, là Mộc Cao Kỳ, hướng Giang Trần nói ra.
– Cao Kỳ, hôm nay là ngày đầu tiên, ta lo lắng có biến cố gì, cho nên không để cho mọi người đi. Ngày mai giao dịch đại hội, ta sẽ dẫn ngươi đi xem náo nhiệt. Thiên phú đan đạo của ngươi xuất chúng như thế, loại giao dịch đại hội này, sao thiếu được ngươi?
Giang Trần cười nói.
Mộc Cao Kỳ nghe vậy đại hỉ:
– Thật tốt quá, ta có thể cùng sư tôn đi sao?
– Tự nhiên có thể.
Đằng sau đám người lại nhô ra một bóng hình xinh đẹp, lầm bầm nói:
– Sư huynh, ngươi không thể bất công. Để cho Cao Kỳ sư đệ đi, là không thể bớt Huệ Nhi đấy.