(Không có chương 2352 liền mạch với 2353)
– Không sao. Lần trước Đan Cực đại đế kia mang theo nhiều đại đế như vậy chặn đường ta. Thế nhưng cuối cùng có thể làm gì được ta chứ? Lần này ta cải trang, giả trang thành người Tử Yên tông, không cần lo lắng việc ta sẽ trở thành tiêu điểm. Đừng nói là Đan Cực đại đế kia chưa hẳn đã tới, cho dù hắn tự mình tới, lại có thể làm gì được ta?
Sau khi trải qua trận chiến lần trước, trên phương diện tâm lý, Giang Trần cũng không còn quá nhiều kiêng kỵ với Đan Cực đại đế. Khi trước, hắn đối với loại tuyệt thế kiêu hùng như Đan Cực đại đế, hoặc ít hoặc nhiều vẫn còn có chút kiêng kỵ.
Thế nhưng mà theo song phương không ngừng giao phong, ngày càng nhiều. Át chủ bài và bổn sự của Đan Cực đại đế cũng bị hắn chậm rãi lục lọi không sai biệt lắm.
Dưới tình huống như vậy, tuy rằng Giang Trần không kiêu ngạo tới mức khinh địch. Thế nhưng cũng không có kiêng kỵ cái gì.
Thấy Vô Song đại đế còn muốn nói gì đó, Giang Trần cười nói:
– Yên tâm đi, cho dù có gặp phải nguy cơ, ta cũng có thể tự bảo vệ mình được.
Vô Song đại đế ngẫm lại cũng biết lời hắn nói có đạo lý.
Những năm qua, khi hắn quen biết Giang Trần, tất cả trận chiến lớn nhỏ Giang Trần cũng đã trải qua rất nhiều lần. Bao nhiêu đối thủ hung ác, không phải Giang Trần đều có thể gặp dữ hóa lành được hay sao?
Hiện tại tuy rằng thực lực ba người bọn họ đều rất cường đại, thế nhwung nếu như chuyện này liên quan tới nhiều tông môn nhất phẩm như vậy, thậm chí còn cuốn cả Đan Hỏa thành tiến vào. Như vậy ba người bọn họ ra mặt hay không, kỳ thực ý nghĩa cũng không lớn.
Có lẽ bọn họ công khai lô diện còn có khả năng làm xấu chuyện hơn.
Dù sao, ba đế cảnh đồng thời xuất hiện, cho dù bọn họ cải trang, có thể dịch dung. Thế nhưng mà dù sao đường võ đạo của bọn họ không có phức tạp như Giang Trần, không dễ dàng che dấu bản thân.
Nhất là Hòe Sơn nhị tiêu, hai huynh đệ đều là Đại đế, tổ hợp như vậy, trong đám cường giả Đế cảnh của cương vực nhân loại lại có mấy người?
Mà đường võ đạo của Hòe Sơn nhị tiêu tương đối thuần khiết, nếu như một khi chiến đấu, chỉ cần là người có tâm nhìn vào là lập tức nhận ra được thân phận của bọn họ.
Dưới tình huống nhưu vậy, bọn họ không lộ diện có lẽ so với lộ diện còn đỡ hơn một chút.
Nếu như lộ diện, ngược lại sẽ có khả năng gây chú ý tai mắt của người ngoài, đánh rắn động cỏ, thậm chí còn dẫn tới phiền toái lớn cho gt
Đối với Đan CỰc đại đế mà nói, nếu như có cơ hội đối phó với Giang Trần thiếu chủ, có lẽ bọn họ sẽ trực tiếp buông tha cho cơ hội thăm dù bí cảnh Trầm Hương cốc này.
Đối với Đan Hỏa thành mà nói, phức tạp mà Giang Trần mang tới cho bọn họ hiện tại còn xa hơn, quan trọng hơn bất luận một thứ hấp dẫn nào.
– Tử Đàn, lời nói nhảm bổn đế cũng không nói nhiều. Kế hoạch của thiếu chủ nhà ta ngươi là ngươi duy nhất biết được. Nếu như bởi vì ngươi mà làm cho thiếu chủ nhà ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hậu quả có lẽ ngươi là người rõ nhất.
Vô Song đại đế bình thường sẽ không dùng loại thủ đoạn uy hiếp này, nhưng mà lúc này hắn không thể không cảnh cáo Tử Yên tông lão này một chút.
Dù sao thân phận của Giang Trần hiện tại đối với cương vực nhân loại mà nói vô cùng mẫn cảm.
Nếu như Tử Yên tông lão này tâm thuật bất chính, vụng trộm tiết lộ hành tung của Giang Trần ra cho người Đan Hỏa thành, đối với Giang Trần mà nói, tuyệt đối là đại nạn.
Cho nên Vô Song đại đế không thể không cảnh cáo một phen.
Tử Yên tông lão kia vội vàng nói:
– Xin Vô Song đại đế tiền bối yên tâm, nếu như ta bán đứng Giang Trần thiếu chủ, ta sẽ bị trời tru đất diệt, vạn kiếp bất phục.
Vô Song đại đế lạnh nhạt gật đầu:
– Tự giải quyết cho tốt đi.
Giang Trần cười nói:
– Mạch lão ca, không cần lo lắng, sóng to gió lớn tới đâu ta cũng đã gặp. Phượng Minh hạ vực này cho dù có sóng to gió lớn, cũng không dọa được ta.
Không phải Giang Trần khoác lác, mà hắn quả thực có tự tin như vậy.
Hắn tự tin không đơn thuần là tự tin vì có thực lực bản thân chống đỡ. Mà còn có kinh nghiệm kiếp trước chống đỡ.
Hiện tại hắn đối với Trầm Hương cốc kia tràn ngập hiếu kỳ. Hắn rất muốn biết, rốt cuộc Trầm Hương cốc này có bí mật kinh người cỡ nào. Không ngờ lại có thể dẫn tới nhiều tông môn nhất phẩm bị cuốn tới như vậy.
Đổi y phục đệ tử Tử Yên tông, Giang Trần đi theo Tử Yên tông lão, xuất phát từ Tử Yên tông, đi thẳng về phía Trầm Hương cốc kia.
Trầm Hương cốc này ở phía tây của Phượng Minh hạ vực.
Mà Phượng Minh hạ vực lại ở phía tây của cương vực nhân loại, so với Thiên Long phái kia còn ở gần phía tây hơn.
Khu vực của Phượng Minh hạ vực trên cơ bản là biên giới phía tây của cương vực nhân loại. Nếu như đi thẳng về phía tây chính là khu vực biên giới giữa nhân tộc và chủng tộc khác.
Khu vực biên giới này chính là thứ lưu lại từ cuộc chiến thượng cổ. Là biên giới phân chia giữa tất cả các chủng tộc, tuyệt đối không thể xâm phạm.
Một khi loại phong ấn này bị đánh vỡ, cũng có nghĩa là hòa bình của các chủng tộc bị đánh phá, đến lúc đó khu vực biên giới bị phá vỡ. Hào rào ngăn cách duy nhất giữa các tộc cũng bị phá bỏ.
Chủng tộc khác có thể tiến vào địa bàn nhân tộc. Mà nhân tộc cũng có thể tiến vào địa bàn chủng tộc khác.
Thần Uyên đại lục ở thời thượng cổ chủng tộc mọc lên san sát như rừng, trăm hoa đua nở. Nhân tộc ở Thần Uyên đại lục tuy rằng là chủng tộc cường đại, thế nhưng lại không phải là chủng tộc một nhà độc tài.
Trước khi Ma tộc xâm lấn, giữa các tộc trên Thần Uyên đại lục cũng không ngừng công kích, đấu đá lẫn nhau. Xung đột không ngừng, vì tranh đoạt địa bàn, tranh đoạt lợi ích.
Mãi tới khi Ma tộc xâm lấn, cả Thần Uyên đại lục mới như tỉnh lại từ trong mộng, giữa tất cả các đại chủng tộc mới ngừng chiến tranh, bắt đầu chỉ mũi thương về phía Ma tộc.
Chỉ là, mặc dù có địch nhân chung như Ma tộc, trận chiến này trên cơ bản thuộc về trận chiến của mỗi một chủng tộc, không có cùng nhau hợp tác chiến đấu.
Cho nên mâu thuẫn của Thần Uyên đại lục không đơn thuần là mâu thuẫn là thổ dân Thần Uyên đại lục và Ma tộc xâm lấn, còn mâu thuẫn giữa các đại chủng tộc bên trong Thần Uyên đại lục.
Giờ phút này bên ngoài Trầm Hương cốc vô cùng náo nhiệt.
Đội ngũ tới từ thế lực khắp nơi đều phân chia địa bàn của mình, bầu không khí vô cùng điên cuồng.
Bắt mắt nhất chính là hai đại thế lực khống chế Trầm Hương cốc kia. Trong đó có một phương là Cửu Dương Thiên Tông, phương còn lại là Thiên Long phái.
Hai đại tông môn này không những là tông môn nhất phẩm, mà còn là tông môn cường đại trong những tông môn nhất phẩm.
Bên Thiên Long phái, đập vào mắt chính là Long Phách Tương kia, địa vị của người này trong Thiên Long phái vô cùng cao. Nhìn bộ dáng hung hăng càn quấy, bá đạo của hắn hiện tại, hiển nhiên lực khống chế rất là không tệ.
Nhưng mà bên Cửu Dương Thiên Tông, cao tầng được phái ra rõ ràng cũng đang hùng hổ chiếm lấy một phương.
(Không có chương 2352 nội dung liền mạch với 2353)